"Này, anh có nghe nói về dự án thiết kế xe hơi mà tập đoàn R&S và giáo sư hợp tác. Em có phải là nhà thiết kế chính của công trình đúc tích hợp không?" Long Nghị châm một điếu thuốc bên đường, kẹp giữa hai ngón tay, hỏi.
“Anh đã biết rồi, hỏi tôi làm gì.” Cô khó khăn xoay cờ lê và ngước nhìn anh, “Anh không thể giúp tôi một tay sao, còn hút thuốc?"
Long Nghị bụm hai cái, sau đó ném tàn thuốc xuống đất giậm mạnh đi lại.
“Giữ lại đây chúng ta cùng nhau di chuyển.” San chỉ vào cái ốc vít.
Long Nghị ngồi xổm xuống, giúp vặn cái cờ lê, hai người cùng nhau làm, cuối cùng cái vít cũng nới lỏng.
“Được rồi.” San nhanh chóng tháo lốp xe ra, “Khó tháo ra, nhưng dễ gắng hơn nhiều. Anh tránh ra."
Cô nói xong liền đẩy Long Nghị đang cản đường bên cạnh mình ra.
"Em! A thật là!" Long Nghị sắc mặt tối sầm, người phụ nữ này thật tàn nhẫn, gọi anh khi cần, xong việc liền vứt bỏ.
Nhìn những động tác điêu luyện, anh lại ngồi xổm bên cạnh cô, “Anh sẽ cho em lương gấp mười lần tập đoàn R&S trả cho em. Công ty của anh cũng có các dự án ô tô và luôn là đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ của R&S Group. Em nghĩ sao? "
San lắp lốp xe mới vào và vặn con vít cuối cùng, "Làm người, làm việc gì cũng cần có đạo đức nghề nghiệp."
Sau khi làm xong, cô ấy đứng dậy. Khi đứng dậy, cô rất vội vàng, không để ý thấy Long Nghị đang ngồi xổm ở bên cạnh cô. Khuỷu tay nâng lên của cô đập thẳng vào cằm của anh.
“A.” Long Nghị đau đớn hét lên một tiếng, che cắm.
San xấu hổ nói: "Xin lỗi, tôi không thấy anh" Nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của anh, cô không khỏi cau mày, "Sao, đau quá hả? Cánh tay của tôi trúng vào người anh, chứ không phải cờ lê. Anh là người giấy ha gì!"
“Nếu vẻ ngoài đẹp trai của tôi bị hủy hoại, em phải có trách nhiệm đấy.”
San cất những chiếc lốp và dụng cụ cũ vào thùng xe. Rút khăn giấy ướt trên xe ra và lau tay cẩn thận.
Long Nghị dựa vào lan can ven đường, khoanh tay, lại châm một điếu thuốc, lại đắm chìm trong sương khói, như đang nhớ lại quá khứ, nhàn nhạt nói: “Người như Cố Ngôn, không đáng để em giao phó cả đời. Em biết quá ít về cậu ta."
San nhìn anh, chưa bao giờ cô thấy một biểu hiện cô đơn và buồn bã như vậy, có vẻ như đã có chuyện gì đó xảy ra giữa Long Nghị và Cố Ngôn. Có lẽ, liên quan đến một người nào đó?
"Haha. Khi hắn vô tâm, mọi người trong mắt hắn đều như hạt bụi." Long Nghị liếc mắt nhìn San đầy ẩn ý, "Đừng lún quá sâu, sẽ không thể cứu vãn được nữa, giống như... Cô ấy."
San, "Cô ấy?"
Anh ta không nói nữa, rõ ràng là không muốn chạm vào quá khứ. Đột nhiên, lời nói thay đổi, và khuôn mặt u ám của anh thay đổi ngay lập tức.
" Em nghĩ sao khi về với đội anh! Công ty sẽ trả lương gấp mười và em có yêu cầu gì thì cứ nói anh sẽ đáp ứng." Anh trở lại vẻ kêu ngạo đáng ghét.
“Không cần, cám ơn” San chỉ vào lốp xe, “Tuy rằng lốp xe đã được thay, nhưng dù sao cũng chỉ dùng tạm thời, bề ngang lốp xe hơi hẹp. Trở lại, đưa tôi trở lại trụ sở tập đoàn R&S, Tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm."
Long Nghị ngồi ở ghế lái, và San ngồi phụ.
Ngay khi chuẩn bị đến R&S Group, San yêu cầu Long Nghị dừng lại ở một ngã tư phía trước. Cô lo lắng rằng chiếc xe thể thao lộng gió sẽ quá lộ liễu và sẽ khiến cô gặp rắc rối không đáng có khi đậu ngay trước trụ sở của tập đoàn.
San gỡ thắt dây an toàn. Long Nghị hướng cô nghiêng người trêu chọc, " Anh nói cái gì, em nghĩ kỹ đi."
“Đừng nghĩ về điều đó nữa.” Cô từ chối.
“Đừng lo lắng, hãy nhớ đến bên anh khi em cảm thấy tuyệt vọng vào một ngày nào đó.” Anh nháy mắt với cô, “Và..."
Anh lấy một chiếc boomerang giữa các ngón tay và đung đưa nó trước mắt cô.
"Có nên nói cho hắn biết hay không, anh vẫn còn chưa hạ quyết tâm."
San tức giận trừng mắt nhìn, nhưng cô không thể làm gì hơn.
“Đưa điện thoại đây.” Long Nghị nói.
Cô lấy điện thoại ra khỏi túi xách và đưa cho anh.
"Ha, hơn chục cuộc gọi nhỡ. Có vẻ như hắn đang điên cuồng tìm em." Long Nghị nhanh chóng nhập số điện thoại của mình vào điện thoại của San.
“Hiểu rồi!” Cô giật lại chiếc điện thoại, đã tắt tiếng trước đó và quên không gọi lại.
Quỷ thần ơi, nhìn thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ trên điện thoại của mình, cô bỗng thấy đầu óc mình ong ong lên. Chuyện đã qua rồi, cô ấy nên tìm lý do gì?
Cô bước ra khỏi xe và đóng sầm cửa.
Long Nghị quyến rũ vẫy tay chào cô, "Mỹ nhân, chúng ta sẽ sớm gặp lại!"
San cúi xuống và nói với Long Nghị đang ngồi trong xe, "Tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại anh."
Chiếc ô tô sang trọng ầm ầm lao đi.
Cô đứng ở ven đường, trên tay cầm điện thoại, lo lắng không biết sẽ giải thích thế nào.
Cách đó không xa, Cố Tiêu Tiêu đang lang thang trên đường thì vô tình nhìn thấy San đang bước xuống một chiếc xe thể thao Aston Martin.
Cố Tiêu Tiêu mở mắt ra và nhìn kỹ thì cô thấy người ngồi trên ghế lái chính là Long Nghị.
Cô ấy choáng váng ngay lập tức! Không thể tin được những gì tôi đã thấy. "Chúa ơi, cô ta làm sao có thể với Long Nghị, đối thủ truyền kiếp của anh trai?"
Nhưng cô đã nghĩ lại, đây không phải là lý do tốt nhất để xua đuổi San sao?
Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra chụp nhanh vài tấm hình. Bức ảnh ghi lại rõ ràng nụ cười xấu xa của Long Nghị khi tán tỉnh, và cảnh San đứng bên cạnh xe và cúi xuống nói chuyện với hắn.
"Haha, điều đó thật tuyệt."
Cố Tiêu Tiêu nhìn điện thoại với vẻ hài lòng.
Cô tự nghĩ rằng chỉ chụp ảnh hai người họ cùng nhau sẽ không có nhiều ý nghĩa. Đột nhiên cô nghĩ ra một kế hoạch.
Cô vô cùng phấn khích, "Lần này mình nhất định sẽ thành công hủy hoại danh tiếng của Bạch Ngọc San."
San vẫn đang đứng ở bên đường, do dự thì điện thoại di động của cô reo lên cho cuộc gọi thứ N. Vẫn là "Cố Ngôn".
Do dự, cô nhấn nút trả lời.
Đáng ngạc nhiên là giọng nói tức giận mà cô tưởng tượng không phải phát ra từ đầu dây bên kia.
"Em đang ở đâu? Sao em không nghe máy?"
"Ừm, đang ở gần trụ sở chính của tập đoàn. Điện thoại vô tình bị tắt tiếng nên không nghe thấy."
“ Em vừa đi đâu vậy?” Cố Ngôn hỏi ở đầu dây bên kia.
"Tôi ... tôi bắt xe buýt từ trung tâm hội nghị và tự mình trở về. Xe bị hỏng trên đường, chậm một lát." Cô nói dối, mặt đỏ bừng mất tự nhiên, "Anh không sao chứ?"
“Không sao, chỉ để nhắc nhở em rằng ngày mai bản thảo thiết kế sẽ đến hạn. Đừng quên những thứ quan trọng.” Giọng anh bình tĩnh nghe điện thoại, không có một chút cảm xúc nào.
"Ồ, tôi biết. Vẫn còn một số công việc đang hoàn thành và nó sẽ sớm kết thúc. Hôm nay tôi sẽ về nhà muộn hơn và nói với bà nội đừng đợi tôi."
"Ừm." tiếng kêu bíp
Bên kia cúp máy.
San nhìn vào màn hình điện thoại và thở phào nhẹ nhõm. Thành thật mà nói, khi cô nói dối, tim cô đập nhanh hơn và hai má cô ấy nóng bừng.
May mắn thay, anh không nghi ngờ cô. Lạ thật, không trả lời sau hơn chục cuộc gọi, nhưng anh không hề tức giận, không giống như mọi khi.
Không cần suy nghĩ nhiều, San bước vào một quán cà phê bên đường, gọi một tách cà phê mang đi, chuẩn bị giải khát.
Sau đó cô đi thẳng đến trụ sở của tập đoàn. Tối nay, cô ấy sẽ có thể hoàn thành bản thảo đầu tiên của thiết kế đúc tích hợp.
Nghĩ đến đây cô cảm thấy vô cùng phấn khích, dồn hết chuyện không vui vừa rồi ra sau đầu.