Vào thứ bảy, San ở nhà và đi cùng Triệu Cẩm Dung cả ngày. Cô có thể thấy thể chất của bà càng ngày càng kém, cả người sút hơn mười cân, trong phổi còn có tràn dịch màng phổi, cả ngày không ngừng ho khan.
Hiện tại bà Triệu không còn đến bệnh viện để điều trị, vì bà không còn đủ sức ra ngoài như trước. Lâm Phong sẽ đến mỗi buổi sáng để tiêm dung dịch dinh dưỡng và thuốc giảm đau cho bà.
San cũng học cách tiêm thuốc với Lâm Phong. Vì chuẩn độ giảm đau nên tiêm đều đặn và đủ định lượng, thì sẽ không bị gì cả. Cô sẽ học được có thể giúp được bao nhiêu thì đỡ bấy nhiêu.
Đến tối, cô tiêm cho bà. Nhìn khuôn mặt ngày càng tái nhợt của bà Triệu, San cũng hiểu rằng những ngày mà bà có thể ở cùng họ đã không còn nhiều.
Chiều chủ nhật.
Cố Ngôn trở về từ bên ngoài
Lúc này, Triệu Cẩm Dung đã ngủ rồi, thường thì bà sẽ ngủ đến tận đêm, hiện tại thời gian tỉnh táo của bà đã giảm dần.
San đang nằm trên ghế sofa trong phòng khách, đắp một chiếc chăn len, và nghỉ ngơi một lúc.
Nghe tin Cố Ngôn trở về, cô tỉnh dậy và quay người lại, mở đôi mắt ngái ngủ, liếc nhìn anh rồi lại nhắm nghiền tâm trí. “Bà nội ngủ rồi, lát nữa có thể gặp sau.” Cô nhắm mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Dậy đi, anh có quà cho em.” Cố Ngôn tiến lên một bước và vô tình vén tấm chăn len lên người San ra.
“Này, anh làm sao vậy?” San bất mãn ngồi dậy, vò đầu bứt tóc nói, “Anh thật là vô liêm sỉ, làm sao anh biết quần áo của em có chỉnh tề không.
" Ha! Còn chỗ nào trên người em mà anh chưa thấy sao? Cầm lấy đi, đây là cho em." Môi của anh khẽ cong lên, anh cười xấu xa, đưa một chiếc hộp gỗ màu đen cho San.
"Anh! Anh đừng có nói chuyện kiểu đó nữa được không?" Mặc dù rất khó chịu nhưng cô không thể làm gì anh.
Nhìn chiếc hộp gỗ màu đen mà anh đưa qua trong tay cô, cô hỏi: "Đây là cái gì?"
“ Anh tặng quà cho em, em không thể tự mở ra xem sao?” Cố Ngôn ngồi xuống ghế sô pha bên kia, thoải mái nhìn cô. Anh ấy đã đi ra ngoài cả ngày hôm nay, chỉ vì điều này.
San nhìn kỹ thì thấy đó là một chiếc hộp gỗ màu đen bình thường, không có gì đặc biệt.
Quà của anh tặng cho cô? Dù giúp cô mua quần áo nhưng lần trước khi tham gia Lễ trao giải Ngôi sao tỏa sáng, anh cũng chọn quần áo, giày dép, túi xách. Cũng đã tặng cô một chiếc điện thoại mới vào ngày hôm qua. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên nó được chính thức trao cho cô dưới danh nghĩa là một món quà.
San nghi ngờ mở ra. Khoảnh khắc chiếc hộp được mở ra. Cô ấy gần như hét lên, nhưng cô ấy rất phấn khích.
Trong một chiếc hộp gỗ màu đen, đặt một khẩu súng lục nhỏ màu hồng nhạt. "Oa, Công ty vũ khí EAA của nước M, súng lục 'Nhân chứng Pavna, đạn 380ACP, 13 viên siêu năng lực." San lấy súng ra, trong tay linh hoạt xoay vài vòng, không kiềm chế được hưng phấn, "Chà, vẫn là Master Wilson đích thân tu sửa, tốc độ bắn nhanh hơn và chính xác hơn, phiên bản giới hạn của nhà sưu tập."
Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô, đôi mắt sáng ngời ánh lên tia sáng, đôi môi đỏ mọng gợn sóng vòng cung xinh đẹp, niềm vui sướng không thể nói thành lời, như có thể lây nhiễm khiến anh chũng cảm thấy hạnh phúc.
"Thật sự, anh tặng nó cho em?" San nhìn Cố Ngôn không chắc chắn, " Khẩu súng lục sưu tập này hẳn là rất đắt. Điểm mấu chốt là có tiền cũng không mua được."
“Là cho em.” anh buồn cười nhìn cô. Tất nhiên, tiền không mua được nhưng anh đã “ chôm ” được từ bộ sưu tập súng ở nhà một người bạn.
San cẩn thận vuốt ve khẩu súng lục, trơn bóng. "Nó đủ nhẹ và đủ nhỏ để nhét trong túi xách.Sau khi sửa đổi, đường kính ngắn hơn, độ sát thương dữ dội và độ giật gần như bằng 0. Súng rất tốt!” Cô cầm trên tay và hết lời khen ngợi.
" Em đã bị tấn công, và anh không thể đảm bảo rằng em sẽ không gặp phải loại chuyện này một lần nữa trong tương lai. Khẩu súng lục này là để em dùng để tự vệ." Cố Ngôn nói, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị. Bị tấn công bởi một người đàn ông. Trong tương lai, loại chuyện này không được phép xảy ra với cô ấy nữa.
“Chà.” San tự nghĩ rằng với khẩu súng này, trong tương lai cô sẽ không cân phải mang theo boomerang nữa. San nâng cánh tay lên, khẩu súng lục màu hồng xoay tròn linh hoạt trong tay cô.
Đột nhiên, cô dừng lại. Họng súng nhắm vào Cố Ngôn.
Cô khẽ nhướng đôi mắt đẹp nửa đùa nửa thật hỏi: "Thiếu gia, đưa cho tôi một khẩu súng lục. Anh không sợ sao?"
“ Anh sợ cái gì?” Cố Ngôn ngồi thẳng lưng, khoanh chân, thích thú hỏi.
Mỗi bước đi của cô đều tỏa ra một thứ khí chất quyến rũ chết người. San điều chỉnh họng súng và chỉ vào tim anh.
Cố Ngôn cười xấu xa, đột nhiên đứng dậy, đi thẳng về phía cô. Anh nắm lấy tay cô một cách thô bạo, để họng súng trực diện vào tim anh. “Nếu có một ngày, anh nguyện ý. Em có bằng lòng bắn không?"
Bầu không khí có một chút khó xử và mơ hồ.
Như nhớ ra điều gì đó, San đột nhiên cao giọng nói: "Đưa súng cho em có ích lợi gì, em không có giấy phép sử dụng súng.Em bắn là phạm pháp!"
Nhìn thấy vẻ ngoài dễ thương và quyến rũ của cô, Cố Ngôn bật cười thành tiếng, đưa tay ra bóp lấy má phồng của cô, "Em nghĩ anh có nghĩ ra không? Đừng lo, anh đã nhờ Tiêu Vấn Ân giúp em một làm rồi."
"Để xin giấy phép sử dụng súng, em cũng cần phải vượt qua bài kiểm tra mục tiêu. Anh sẽ đưa em đến đó."