Trời ạ, mấy ngày nay cô không để ý đến tin tức của mình, sự tình lại thành ra thế này?
Cô ấy thậm chí còn không biết điều đó.
“Thông báo của ban tổ chức đã được gửi đến nhóm, và nhóm cũng đã xác nhận điều đó” Anh xoa nhẹ mu bàn tay với một cử chỉ tao nhã.
Anh ngước mắt lên và liếc nhìn Trần Thiên Hân, chế nhạo nói, "Thứ hai, tôi không có ý định sa thải San."
Trần Thiên Hân lưng lạnh lẽo bởi cái nhìn chằm chằm của anh ta.
"Tập đoàn luôn chú trọng đến nhân tài, và San là một tài năng hiếm có trong lĩnh vực sản xuất và thiết kế ô tô. Công nghệ đúc tích hợp mà cô ấy dẫn đầu trong thiết kế lần này sẽ dẫn đầu xu hướng đúc ô tô trên thế giới và mang lại lợi ích không nhỏ cho R&S Nhóm. Làm thế nào? Có thể do tầm nhìn hời hợt của bà mà đã để những tài năng xuất sắc như vậy từ nhóm tiêu hao? Đúng là một trò đùa."
"Cái này ..." Trần Thiên Hân không biết San vẫn có khả năng này, cho nên cô không có gì để trả lời.
“Hay là em có thể thiết kế nó để giành lấy vinh quang cho gia tộc họ Cố?” Anh lạnh lùng liếc nhìn Cố Tiêu Tiêu, “Có được không?"
“ Em, em sẽ không.” Cố Tiêu Tiêu vô cùng đau khổ với đôi mắt ngấn lệ. "Kể từ khi có San, anh trai ngày càng trở nên gay gắt hơn với mình, anh từng rất yêu thương mình nhưng giờ mọi thứ đã thay đổi, tất cả là lỗi của con hồ ly tinh đó."
"Vì kỹ năng của em không tốt bằng những người khác, hãy dẹp bỏ sự thiếu hiểu biết của mình và im lặng đừng nói thêm bất cứ điều gì nữa."
Cố Ngôn hoàn toàn thừa hưởng sự uy nghiêm độc đoán của Triệu Cẩm Dung.
San nhìn liên tục tấm thiệp mời màu đỏ trên tay, cau mày hỏi: " Em phải đi sao?"
"Đương nhiên, đây là giải thưởng tốt nhất cho ngươi nhảy xuống sông cứu người. Cũng là do mọi người chân thành đề nghị, cũng là điều mà mọi người mong muốn. Hơn nữa, đối với Tập đoàn R&S cũng là một điều đáng mừng. Em đã giành được danh hiệu "Ngôi sao sáng" ở thành phố K. Xin chúc mừng sự thăng tiến của nhóm."
Anh nói một cách nghiêm túc.
Ngay khi San đang cau mày vì rắc rối.
Cố Ngôn nói thêm vào đúng lúc, " Anh nghe nói rằng có một khoản tiền thưởng."
“Tiền thưởng?” San đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời, “Thôi, thứ hai em sẽ đi.”
Cố Ngôn, "..." Anh ấy biết chắc sẽ như vậy.
"Chúng tôi sẽ đến Cục Nội vụ để nộp đơn ly hôn sau khi San tham dự Lễ trao giải Ngôi sao tỏa sáng vào thứ Hai. Chuyện hôm nay cứ thể giải quyết. Mọi người giải tán đi." Anh lạnh lùng nói rồi đi ra ngoài.
Trần Thiên Hân đứng dậy, nắn lại bộ quần áo hơi nhăn nhúm, vừa rồi cô luôn cảm thấy mình thật mất mặt, bây giờ cô thật sự muốn lấy lại chút thể diện trước mặt San.
Cô ta đi lên cảnh báo San với tư cách là một bà chủ của ngôi nhà. "Đừng cố gắng trèo lên cành cao nữa, hai người sẽ ly hôn vào thứ Hai, và giấc mơ đã kết thúc."
"Trước tiên dì nên nhìn lại chiếc váy của mình đi rồi nói ạ!" San nói trong giọng châm chọc.
Bà vội nhìn xuống chiếc váy chữ A của mình, không biết từ khi nào mà nó đã bị bung chỉ gần nữa bên.
San lại nói: "dì thật biết cách ăn mặc."
Trần Thiên Hân đột nhiên nhớ lại Triệu Cẩm Dung chế nhạo cô ngoài chuyện ăn mặc ra sao?
Trần Thiên Hân đỏ mặt vì tức giận và kéo Cố Tiêu Tiêu rời đi.
Cố Tiêu Tiêu lái một chiếc xe thể thao Maserati phiên bản giới hạn màu hồng, và Trần Thiên Hân ngồi ở vị trí phụ lái.
Tiêu Tiêu vừa lái xe vừa phàn nàn: "Mẹ ơi, sao bà có phần quá đáng. San là người ngoài cuộc, bà thực sự đã phá bỏ sân khấu của con trước mặt người ngoài và dạy cho con một bài học. Thật quá đáng."
Cố Tiêu Tiêu đập tay lái, phẫn nộ.
"Này, không phải vì bà của con nắm giữ cổ phần trong R&S. Cổ phần của bà ấy nhiều gấp mười lần của mẹ. Bà ấy cũng là một trong những người sáng lập.Triệu Cẩm Dung vẫn còn sống, không ai biết di chúc của bà được viết như thế nào, bà có thể sửa lại di chúc bất cứ lúc nào. Ít nhất hiện tại, mẹ không thể xúc phạm bà ta, mẹ phải kìm chế." siết chặt móng tay dài của cô Gần như bị mắc kẹt trong thịt.
“ Con cũng có một phần cổ phần.” Cố Tiêu Tiêu mắt sáng lên.
"Chà, thật tuyệt con cũng có mặt trong hội đồng quản trị." Cố Tiêu Tiêu đã bắt đầu mơ tưởng về tương lai tươi sáng của mình. Khi có quyền lực, cô phải tìm cách xua đuổi San.
" Hừm, Bạch Ngọc San, cô cứ chờ xem." Cô vui vẻ lái xe, với vẻ mặt vui vẻ, cuốn đi bao khói mù mịt trước đó.
Đột nhiên cô nhớ ra rằng mình vẫn chưa nói với An Vân Tây về kết quả của cuộc họp mặt. An Vân Tây hẳn là đang nôn nóng lắm. Cố Tiêu Tiêu nhanh chóng gọi vào điện thoại của An Vân Tây.
"Này, Vân Tây, tôi có tin vui cho cậu. Anh trai tôi vừa đồng ý, và họ sẽ đệ đơn ly hôn vào thứ Hai."
"Ừm, cậu không nói dối tớ chứ."
"Đừng lo lắng, ở nhà yên tâm chờ đợi. Chăm sóc đứa nhỏ thật tốt, đó là cháu trai nhỏ của tớ."
"Đừng lo lắng, tớ sẽ thông báo cho cậu ngay khi có tin tức. Cúp máy, tạm biệt!"
Sau khi Trần Thiên Hân và Cố Tiêu Tiêu rời đi.
Cố Ngôn lấy một chiếc hộp lớn màu trắng ra. Anh tự mình đưa nó cho San, có lẽ hơi xấu hổ, và cánh tay anh duỗi ra cứng ngắc lạ thường.
"Cầm lấy, cái này cho em."
"cho em?" San ngạc nhiên nhận lấy nó và mở nắp.
Một làn hương thơm xộc thẳng vào mũi, đó là mùi đặc trưng của chất liệu quần áo cao cấp. Chiếc hộp được trang trí bằng hoa lan trắng như tuyết, bên trong là cả một bộ trang phục, một chiếc váy màu xanh nửa đêm trông như bầu trời đầy sao trong đêm tối, đôi giày cao gót cùng màu, được đính đá zircon tinh xảo, và một chiếc túi xách da, Màu đen và trắng tự nhiên quá mức, cảm quan giống như một ngọn núi tuyết, không thể không làm người ta liên tưởng đến bầu trời đầy sao rộng lớn trên núi tuyết, đẹp đẽ.
Điều quan trọng nhất là nó rất phù hợp với khí chất của cô, thanh cao lạnh lùng, tao nhã mà không mất đi vẻ kiêu ngạo. Sự lựa chọn tốt.
San không thể không bị cuốn hút.
"Đừng hiểu sai ý anh, em có được ngôi sao sáng để nâng cao hình ảnh của nhóm. Đây là phần thưởng của nhóm dành cho em. Ngày mốt, em sẽ mặc bộ đồ này đến lễ trao giải. Bắt đầu từ mười giờ vào buổi sáng. ” Anh cố ý giải thích.
"Ồ." San thản nhiên trả lời.
“ Là anh chọn sao?” San nhìn quần áo hỏi.
Trong một khoảnh khắc, Cố Ngôn cảm thấy xấu hổ, anh biết tất cả các kích thước của cô như trong bàn tay và giữ chúng trong tim.
Anh ta phủ nhận với vẻ mặt ủ rũ, "Làm sao tôi có thời gian để chọn những thứ này là để cho Dạ Hàn tùy tiện mua."
"Ồ. Em không ngờ Dạ Hàn trông buồn tẻ nhưng lại có gu như vậy ." San hơi thất vọng. Nhưng tại sao cô ấy phải thất vọng? Cô có mong đợi rằng đích thân anh đã chọn nó không?