''Tên cô là gì? Bao nhiêu tuổi?''
Em tên An Vân Tây, hai mươi hai tuổi sinh viên năm cuối.
''Cố Ngôn chìm vào suy nghĩ, đêm nay nếu không có cô ấy chắc mình đã chết rồi .''
''Cô ấy đã cứu mình mà mình lại xâm phạm cô ấy.''
''Cố Ngôn là người đặt trách nhiệm lên hàng đầu.''
''Anh vẫn nhớ là lúc xâm hại cô anh hứa sẽ chịu trách nhiệm.''
Nhưng nhìn Vân Tây đáng thương trước mặt.
Do dự một lúc, anh câu mày nói '' tôi sẽ chịu trách nhiệm nhưng tôi cần thời gian.''
Anh đưa cô một tấm danh thiếp, '' Tên tôi là Cố Ngôn, tôi sẽ liên lạc với cô sao khi tôi giải quyết xong vấn đề.''
''Dù sao anh và San mới đăng ký kết hôn vào sáng này nên cũng cần một khoảng thời gian để giải quyết.''
''Anh không cần quan tâm ... Anh...''
An Vân Tây cúi đầu giả vờ khóc nhẹ.
''Em... Emm biết anh không cố ý mà...''
An Vân Tây nhìn xuống tấm danh thiếp trên tay, giám đốc điều hành công ty R&S, Cố Ngôn.
Một nụ cười tự mãn trên khoé miệng cô mà không ai có thể nhìn thấy.
Bạch Ngọc San đang trong một tâm trạng tồi tệ.
Đêm qua cô đã cứu và trao thân cho người đàn ông xa lạ. Cô vội vàng trở về kí túc xá tắm một lúc lâu, trên cơ thể cô đầy những vế đỏ chi chít nhau.
Sáng nay, cô vội đến cô nhi viện vì chuyện cứu người tối qua mà cô đã không đến.
Cô lớn lên trong trại trẻ mồ coi. Cô nhi viện luôn bảo mật thân phận họ, mỗi lần có người đến nhận họ đều gọi ra để nhân ra nhau.
Khi còn là một đứa trẻ cô luôn muốn tìm lại cha mẹ mình nhưng không may lần nào cô cũng nhận nhầm.
Sao một thời gian dài những thất vọng lặp đi lặp lại cô vốn chẳng còn trong chờ gì nữa.
Đi lên lầu Ngọc San gặp mặt An Vân Tây.
Dù không ưa gì San nhưng Vân Tây vẫn niềm nở rồi chào hỏi.
San mỉm cười gật đầu nhẹ. '' hai người lớn lên trong cô nhi viện cùng nhau học chung trường đại học nhưng cả hai không thân gì mấy''
''Cả hai cùng nhau mở cửa vào phòng''
Ồ hai đứa tới rồi à! "vì San và Vân Tây vào cô nhi cùng tháng cùng tuổi và chiều cao cũng tương đồng nên mõi lần nhận người thân đều gọi họ đến để nói chuyện."
Lần này vì muôn giám định DNA của cả hai nên trưởng khoa muốn lấy mẫu móng tay và tóc của hai người.
San không nghĩ nhiều vì cô còn phải dọn đồ vào nhà của Cố Ngôn vào tối nay.
Cô nhìn trưởng khoa vội vàng nói:'' xin lỗi nhưng hiện tại em rất bận nên xin phép về trước.''
''Được tôi biết em là người bận rộn có tin tức tôi sẽ lập tức liên lạc với em.''
Sao khi Bạch Ngọc San rời đi, An Vân Tây trìu mến đến gần nhào vào người trưởng khoa cô hỏi: Chỉ tìm con thất lạc có cần phải nghiêm trọng hoá vấn đề lên không vậy trưởng khoa~
Đó là nhà họ Hạ em biết không ?
An Vân tây sững sốt một lúc lâu "họ Hạ"
chẳng lẽ là gia tộc họ Hạ lãnh chúa ở Kinh Thành.
"Tiểu ma đầu thông minh, đúng rồi đó nhà họ Hạ mất đi cháu gái họ tìm đến tận bây giờ. cô bé đó bằng tuổi em, nghe nói lúc đi lạc cô bé có mang theo một sợ dây chuyền bạc. Vì danh mục không có thông tin gì về nó nên mới phải giám định DNA." Trưởng khoa đáp.
"dây chuyền bạc?" nhịp tim An Vân Tây bỗng đập nhanh cô nhớ lúc nhỏ Bạch Ngọc San có một sợ dây chuyền bạc vì ghen tị mà cô đã trộm nó nhưng San không tìm và nó đã chìm vào lãng quên.
"Bạch Ngọc San thật sự là con của đô đốc, là cháu gái nhà họ Hạ."
An Vân Tây trong lòng rất ghen tị "tại sao cô ta lại mai mắn đến vậy ? Gặp được Cố Ngôn rồi bây giờ lại là cháu gái của nhà họ Hạ." Không được để chuyện này xẩy ra mình phải cướp vị trí của cô ta.
Nghĩ đến đó An Vân Tây nhiệt tình kéo trưởng khoa ngồi dậy trêu chọc." Đi thay quần áo đi em đãi anh bửa tối~"
vừa nói cô hôn nhẹ lên má trưởng khoa rồi đẩy anh vào nhà tắm thay đồ.
Cô tranh thủ tráo đổi tóc và móng tay của hai người.
"tao muốn leo lên trời chỉ trong một bước, muốn tiền bạc, địa vị, danh vọng và cả Cố Ngôn." tao muốn tất cả, rồi thì của mầy đều thuộc về tao thôi San à. Cô thầm nghĩ rồi lộ ra nụ cười hung ác.