“ Dạ Nam, tối nay cảm ơn anh đã cứu tôi.” San cảm thấy cần phải nói rõ ràng, “Nhưng anh biết rất rõ, đứa trẻ trong bụng tôi không liên quan gì đến anh.”
Giọng cô lạnh lùng và xa cách. Trương Dạ Nam trong lòng đau nhói, "Đương nhiên, trước kia là anh không tốt, anh biết đứa bé trong bụng em không liên quan gì đến mình, mặc kệ đó là con của ai, từ nay về sau để cho anh bù đắp cho em." Anh chân thành nắm chặt tay cô, "Con của em cũng là con của anh."
Lúc này, San hơi sốc. Trương Dạ Nam đã thay đổi, hoàn toàn không giống lúc trước, bây giờ anh ấy bình tĩnh hơn.
Cô không biết ba tháng qua anh đã trải qua những gì. Nhưng gia tộc họ Trương, Trương Dạ Nam của ngày hôm nay đã là giám đốc điều hành của Gu's Bank.
Sau đó, cô phát hiện ra rằng có nhiều mâu thuẫn trong gia đình họ, con trai cả Trương Phước Toàn thực sự là con hoang.
Hơn nữa, tuổi của Trương Phước Toàn lớn hơn Trương Dạ Nam tám tuổi nên giữa anh em không có tình cảm.
Hôm nay, một phóng viên đã đặt ra một câu hỏi sắc bén và nhạy cảm, hai năm trước, chân của Trương Dạ Nam bị thương, có liên quan đến Trương Phước Toàn không?
San luôn nghĩ rằng chính cô ấy đã khiến đôi chân của anh không thể đứng dậy. Chẳng lẽ còn có ẩn tình gì mà cô chưa biết sao?
Nhưng cũng không muốn bới móc quá khứ. Chỉ cần Trương Dạ Nam hai chân trở lại bình thường, cô liền không hối hận.
Trách nhiệm từng được coi là quan trọng hơn cả mạng sống cuối cùng cũng có thể buông bỏ.
Ở ngoại ô thành phố, khách sạn Hoàng gia.
Tài xế đã đậu xe trước khách sạn.
San nói với Dạ Nam, "Tôi ở đây, anh quay trở lại thành phố đi." Nói xong, trong bóng đêm, bóng dáng mảnh khảnh của cô xuống xe và bước nhanh vào cổng khách sạn.
"Chờ đã" Trương Dạ Nam vội vàng xuống xe đuổi kịp cô, "Cùng anh trở về đi, ở khu nhà phụ của anh cũng không có ai quấy rầy, trước đây khi em thuê nhà, chúng ta ở cùng nhau bây giờ em phiền cái gì chứ?"
San dừng lại, " Anh biết không, lúc đó là tôi chăm sóc cho anh, bây giờ anh đã khỏi rồi, không cần nữa."
Nói xong cô đi đến quầy lễ tân của khách sạn, lấy chứng minh ra và muốn mở phòng.
Trương Dạ Nam đưa tay ra, ấn nhẹ bàn tay mà cô đang đưa ra, "Đừng dùng giấy chứng minh của mình để mở phòng, một số phóng viên có để tìm hiểu. Anh có một phòng VIP ở tầng cao nhất ở đây, em trực tiếp đến đó đi."
San do dự một lúc, và những gì anh ấy nói đều có lý. Lần này sự tình lớn, phóng viên cũng sẽ không dễ dàng buông ra tin tức tốt như vậy.
Ngay khi cô đang do dự. Dạ Nam đã ra lệnh cho quầy lễ tân lấy thẻ phòng VIP. Anh kéo cô lại bên cạnh mình, "Đi, anh đưa em đến đó."
Cô cũng không từ chối. Theo anh ta vào thang máy và lên tầng cao nhất của khách sạn Hoàng gia.
Khi cô đang đứng trước cửa phòng, điện thoại di động của cô đột nhiên reo lên.
Tiếng chuông dồn dập vang vọng trong hành lang vắng vẻ khiến người ta bức bối.
Cô lấy điện thoại ra, nhìn xuống số người gọi, là Cố Ngôn.
“ San, em đang ở đâu?” Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Cố Ngôn bình tĩnh đến lạ lùng.
"Ra ngoài, đêm nay tôi không về, ngày mai tôi sẽ dọn ra khỏi nhà anh." San trả lời thẳng vào vấn đề.
"Anh muốn gặp em, anh có chuyện muốn nói, em bây giờ đang ở đâu?" Giọng anh nhẹ nhàng khiến San giật mình, cô còn tưởng rằng anh nhất định sẽ giận dữ mắng cô.
Trương Dạ Nam cũng không tránh đi vào lúc này, anh ta vẫn đứng bên cạnh San. Anh biết rằng chính Cố Ngôn đang gọi, và muốn tránh nó, nhưng đôi chân anh như mọc rễ cấm sâu xuống đất, anh không muốn rời đi anh muốn biết họ sẽ nói gì với nhau.
"Gặp mặt hay không, không quan trọng, chúng ta hẹn trước làm thủ tục ly hôn, càng sớm càng tốt." San kiên định nói.
Trương Dạ Nam lấy thẻ phòng, quẹt thẻ vào, cánh cửa đôi của căn phòng tự động mở ra.
Anh nói với cô: "Đừng đứng ở cửa, nếu bị nhìn thấy sẽ không tốt, vào trong nói chuyện."
Giọng anh đủ lớn để Cố Ngôn ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy anh.
San bước vào phòng.
Với một tiếng "cạch", Dạ Nam dùng tay trái đóng cửa lại.
Cố Ngôn âm thanh đột nhiên trở nên lạnh lùng, " Em đang ở cùng hắn?"
" Không việc gì, có thể cúp điện thoại không?" Cô không có trả lời câu hỏi của anh.
Cố Ngôn cũng không muốn hỏi thêm. Sau khi nghe cô nói xong, anh trực tiếp tắt điện thoại.
Sau khi cúp máy, cô bực bội ném chiếc điện thoại lên bàn. Căn phòng rộng lớn im lặng.
Cô ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt thất thần, không biết mình đang nghĩ gì.
Trương Dạ Nam đứng sang một bên và nhìn cô, trong lòng anh có một tia đau đớn. Cô ấy đã thay đổi, cô đã từng rất rạng rỡ như nắng và tràn đầy sức sống, chưa bao giờ lộ ra vẻ u sầu như vậy hầu như lúc nào nụ cười cũng ở trên môi.
Anh ở bên cô lâu như vậy, anh biết rõ tính cách của cô. Cô ấy tương đối chậm chạp trong vấn đề tình cảm.
Trương Dạ Nam khẽ thở dài.
Anh không biết chuyện gì đã xảy ra giữa họ.
Tuy nhiên, vì họ sắp ly hôn. Đối với anh, đó là cơ hội tốt nhất.
Anh muốn bù đắp cho cô, bù đắp cho cô bằng cả cuộc đời mình.
San ngồi trong phòng, sửng sốt một lúc, và ngẩng đầu lên, thấy Trương Dạ Nam vẫn chưa rời đi.
Cô chậm rãi ngước mắt lên: "Thật xin lỗi, tôi muốn ở một mình."
Trương Dạ Nam do dự nhìn cô, có nên nói cho cô hay không, hai năm trước anh bị gãy chân không phải lỗi của cô, mà là...
Lúc này, anh do dự và nao núng. Nếu nói sự thật với cô ấy, cô ấy sẽ càng vô tư hơn, và anh lo lắng rằng cô sẽ không chấp nhận mình nữa.
Trong lòng hắn đấu tranh hồi lâu mới nói: "Được, anh về trước, em nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ lung tung."
Anh cúi người, cầm điện thoại của cô lên, nhập số điện thoại của mình.
"Đây là số hiện tại của anh, có việc gì nhất định phải gọi."
San khẽ gật đầu, và cô cầm điện thoại lên. Nhìn vào số điện thoại xa lạ phía trên, cô lưu với cái tên "Trương Dạ Nam"
Cô xem lại danh bạ và tìm thấy số điện thoại cũ của anh ấy đã được lưu. Trong những ngày anh mất tích, cô gọi điện không biết bao nhiêu lần.
Cô thẫn thờ nhìn hồi lâu, rồi xóa số cũ của anh.
Hôm nay, cô theo bản năng lưu tên đầy đủ của Trương Dạ Nam thay vì biệt danh là Tiểu Nam như trước đây.
Từ khi nào, Trương Dạ Nam trong lòng càng ngày càng mơ hồ? Bây giờ trong tâm trí cô thường xuyên xuất hiện hình ảnh của Cố Ngôn, và cô không thể thoát khỏi nó.
San cảm thấy đói bụng. Lúc này cô mới nhớ ra chuyện mình có thai đã bại lộ ngay sau bữa tiệc tối nay. Sau đó, cô đi theo Trương Dạ Nam và rời đi.
Cả đêm, cô không ăn gì cả. Bây giờ trong bụng cô đói đến mức cảm thấy cồn cào khó chịu.
Cô đứng dậy và đi đến bàn. Sử dụng điện thoại của khách sạn để gọi cho quầy lễ tân và đặt cháu mang đến tận phòng.
Không biết đã bao lâu rồi.
Ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
Cô nghĩ, chắc là người phục vụ khách sạn mang bữa tối đến. Vì vậy, cô đi về phía trước và mở cửa không một chút do dự.
Không ngờ vừa mở cửa ra, cô suýt chút nữa đóng băng tại chỗ. Người đến là Cố Ngôn.
San cau mày, "Làm sao anh biết tôi ở đây?"
Cố Ngôn đang cầm một chiếc túi giấy trong tay, dường như bên trong có chứa vài chiếc hộp.
Cơ thể mảnh khảnh của anh lướt qua bờ vai gầy của cô, anh đi thẳng vào phòng mà không cần xin phép.
Anh đặt chiếc túi giấy lên bàn cà phê, rồi quan sát căn phòng với đôi mắt tinh tường, đi vòng quanh, mở từng cánh cửa và nhìn vào.
San biết rõ anh, biết anh đang tìm cái gì, lạnh lùng trả lời: " Trương Dạ Nam đã đi lâu rồi."
Khuôn mặt đẹp trai căng thẳng của Cố Ngôn dịu đi một chút.
“Anh còn chưa trả lời sao biết tôi ở đây?”
"Em quên sao? Từ lần trước bị bắt cóc, anh đã cài đặt hệ thống định vị trong điện thoại của em rồi." Anh nhàn nhạt đáp.
Vốn dĩ anh không muốn sử dụng chức năng định vị, dù sao cô cũng có quyền riêng tư của riêng mình, nhưng cô không chịu nói với anh là mình ở đâu.
Anh trở lại bàn cà phê, mở túi giấy, từ bên trong lấy ra mấy cái hộp, từng cái mở ra, "Em còn chưa ăn tối, anh mang cho em ít đồ ăn, chắc em đói rồi."
Nhìn anh ấy chất đầy bàn cà phê với đủ loại đồ ăn.
San khẽ cắn môi, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, một chút ấm áp lướt qua.
Trên thực tế, khi Trương Dạ Nam vừa mới ở đây, cô ấy đã rất đói. Tuy nhiên, anh ấy không nhận thấy điều đó, nhưng Cố Ngôn thực sự nghĩ về nó.
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, cô đã phủ nhận suy nghĩ của chính mình. Lý do tại sao Cố Ngôn quan tâm đến cô, tất cả là vì số cổ phần mà bà Triệu đã để lại.
“Làm sao vậy, còn nóng ăn đi." Anh đẩy một miếng cháo sườn đến trước mặt cô, “Đều là món em thích.”
“ Tôi không đói, anh cầm về đi.” San lạnh mặt cự tuyệt.
Đồ ăn trước mặt đúng là đồ cô thường thích ăn, xem ra anh rất để ý, thật sự có ý tốt. Nhưng cô không muốn ăn những thứ anh mang đến.
Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Sau đó ngoài cửa, người phục vụ cao giọng hô: "Xin chào, tôi là nhân viên phục vụ của khách sạn, cháo mà quý khách yêu cầu đã được mang tới."
Cố Ngôn nhướng mày, buồn cười liếc nhìn San, "Không phải nói không đói sao?"
Có một chút xấu hổ trên khuôn mặt của cô. Thật bất ngờ, người phục vụ đã mang cháo vào thời điểm đó và vạch trần lời nói dối của cô ngay tại chỗ.
Anh cũng không làm khó cô nữa, bước lên trước và mở cửa.
Đây là lần đầu tiên cô phục vụ nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy, cô đỏ mặt, lắp bắp nói: "Xin chào, xin chào."
“ Không cần cháo nữa mang vứt đi.” Cố Ngôn vẻ mặt lạnh lùng nói, trực tiếp đóng cửa phòng lại.
Chỉ còn lại cô phục vụ đứng ngoài cửa với vẻ mặt thất thần.....