Yuntian Yipin.
Đây là trung tâm tiệc sang trọng bậc nhất thành phố K.
Lối vào và lối ra là nơi tập trung của giới thượng lưu kinh doanh, người nổi tiếng chính trị và những người được yêu thích trong giới thượng lưu.
San vẫn nhớ rằng lần đầu cô đến Yuntian Yipin, chính Cố Ngôn đã đưa cô đến bữa tiệc do gia đình họ Hạ tổ chức.
Đêm đó, An Vân Tây ra mắt với tư cách là con gái của gia đình họ Hạ cho lần đầu tiên.
Sau khi Dạ Hàn lái xe đến đó, San xuống xe và đi vào.
Trang trí bên trong cực kỳ xa hoa, một cung điện bằng đá cẩm thạch và thủy tinh, kính cửa sổ sặc sỡ, trần nhà hình vòm dát vàng, treo xuống một ngọn đèn lưu ly sang trọng.
Cô tìm phòng tiếp tân VIP theo số phòng mà Từ An Ninh đưa cho cô.
Bên trong, một nhà thiết kế tên TINA đang đợi cô.
Nhìn thấy San, Tina nhiệt tình bước tới, cung kính nói: "Chào cô. Cô xem, tôi đã chọn tất cả quần áo ở đây cho cô." Cô ấy chỉ vào một tủ đồ trên đó treo mấy chục bộ lễ phục lộng lẫy.
" Cô thích cái nào, cô có thể thử nó. Phòng thay đồ ở đây" TINA giới thiệu, "Đây đều là những thiết kế mùa mới do các bậc thầy thiết kế, và số lượng có hạn trên thế giới. Cô được đảm bảo là tâm điểm chú ý của mọi người."
Khi Tina nói, cô ây cố tình củi đầu xuống, đôi mắt cô ấy lấp lánh.
San không nhận thấy sự kỳ lạ của Tina, và đi theo qua hành lang đến một căn phòng khác.
San ngồi xuống trong phòng và Tina mang theo vài hộp trang sức để cô chọn. Cô chọn chiếc vòng cổ đơn giản.
"Cô có một tầm nhìn tốt như vậy. Cái này rất hợp với cô." Tina khen ngợi.
Sau đó, Tina nhìn quanh phòng một lượt, giả vờ áy náy nói với San: “Thật xin lỗi, tôi chợt nhận ra mình đã sai, không mang bông tai đến đây, tôi về trước cửa hàng và đưa chúng cho cô nhanh thôi nó rất gần đây."
“Không sao, còn sớm mà.” San xua tay, tỏ vẻ không để ý.
" Thực xin lỗi, tôi sẽ quay lại ngay." Tina cúi đầu xin lỗi, sau đó cô vội vàng rời khỏi phòng.
San ngồi trên sô pha nhìn quanh, gian phòng không lớn nhưng có hai cánh cửa thông với hành lang hai bên.
Vừa nãy, thực sự có thể nghe thấy giọng nói yếu ớt từ phòng bên cạnh.
Sau khi Tina rời đi, căn phòng đột nhiên yên tĩnh, giọng nói từ cửa bên cạnh trở nên rõ ràng hơn.
Hơn nữa giọng nói có chút quen thuộc, hình như cô ấy đã nghe thấy giọng nói của Cố Ngôn?
Cô khẽ nhíu mày, đứng dậy, chậm rãi đi về phía trước, nhẹ nhàng mở hé cửa ra.
Ánh sáng chói lọi từ khe cửa lọt ra ngoài, giọng nói trở nên rõ ràng hơn, cô có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của An Vân Tây.
Trong lòng cô "thình thịch" một tiếng.
Cố Ngôn và An Vân Tây hai người gặp riêng nhau?
Chuyện gì sẽ xảy ra?
Mặc dù bình thường cô không thích tọc mạch chuyện riêng tư, nhưng cô không nhịn được mở rộng khe cửa nhìn vào bên trong.
Khi cô nhìn thấy rõ ràng, cô sững sờ trong giây lát. Trong phòng không chỉ có Cố Ngôn và An Vân Tây mà còn có một người phụ nữ cô đã nhìn thấy trước đây, đó là mẹ của An Vân Tây, Trịnh Nặc Trân.
Ngoài ra còn có một trưởng lão thân mặc quân phục chỉnh tề, tóc tuy bạc nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời.
Cô đoán rằng có lẽ đây là ông của An Vân Tây.
San do dự một lúc, cô ấy có cần nghe chuyện gia đình của người khác không?
Ngay khi định quay lại.
Cô đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Cố Ngôn, " San sở hữu 10% cổ phần của Tập đoàn R&S. Mấy người hiểu rằng đây là một con số thiên văn. Tôi không thể để cô ấy rời xa mình. Hơn nữa, cô ấy có tài năng tuyệt vời và có thể tạo ra rất nhiều tiền cho cô ty. Lợi ích to lớn..."
San giật mình, và đầu óc quay cuồng.
Cô hầu như không thể nghe thấy bất cứ điều gì.
Ngay sau đó, An Vân Tây tiếng khóc mơ hồ vang lên, " Em có thể nhượng bộ. Nghe nói rất nhiều gia tộc sau khi kết hôn đều mang nhân tình đi nước ngoài đăng ký kết hôn, coi như nhị phu nhân...
Không nghe được nữa. San tái mặt, quay người và rời khỏi phòng..
Một giờ trước. Tại Yuntian Yipin, phòng VIP.
Hôm nay, Hạ Trung Hải đã đích thân đến, và Cố Ngôn đã đến trước.
Trần Thiên Hân còn đến sớm hơn, và khi bà ấy nhìn thấy Cố Ngôn bước vào, bà cuối cùng cũng trút bỏ được trái tim đang treo lơ lửng của mình.
Bà vội vàng tiến lên nói: " Cố Ngôn, con tới là tốt rồi, Hạ gia lão nhân tuổi đã cao, sức khoẻ không tốt, về sau nói chuyện, cẩn thận đừng chọc giận ông ấy."
Cố Ngôn liếc nhìn xung quanh, " Tiêu Tiêu đâu?"
"Ồ, mẹ sẽ mời con bé đến sau khi bữa tiệc bắt đầu." Trần Thiên Hân trả lời.
“Được.” Cố Ngôn ngồi xuống sô pha, vắt chéo đôi chân dài, bắt đầu xem điện thoại.
Anh ấy đã nghe nói về sự đảo ngược cốt truyện về việc An Vân Tây quỳ gối cầu xin trên nhiều diễn đàn trực tuyến ngày hôm nay.
Hiện tại, anh đang lướt qua các bình luận trên các diễn đàn của các trang web khác nhau.
Khuôn mặt tuấn tú âm trầm, lông mày dài nhíu lại, đôi mắt đen sâu thẳm híp lại, cả người toát ra một cỗ tức giận ẩn giấu.
Bây giờ, các bình luận chủ yếu trên mạng rất bất lợi cho San buộc tội cô chiếm tổ chim ác là kêu gọi cô ly hôn và từ bỏ vị trí phu nhân của mình. Ủng hộ con gái nhà họ Hạ, ủng hộ cho đứa bé có một mái ấm trọn vẹn.
Hắn một tay chống cằm, yên lặng nhíu mày.
Đã đến lúc phải kết thúc chuyện này.
Một lúc sau, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra.
Trịnh Nặc Trân hôm nay ăn mặc sang trọng và tao nhã, mặc một chiếc sườn xám dài đến mắt cá chân và cầm một chiếc túi đựng đồ đính ngọc trai.
Trịnh Nặc Trân đẩy cửa ra, đỡ Hạ Trung Hải chậm rãi đi vào.
Cố Ngôn đương nhiên tôn trọng những người lớn tuổi hơn mình.
Anh đứng dậy, cung kính gọi: " Chào ông Hạ, chào dì."
Trần Thiên Hân cũng tiến lên, nắm tay Trịnh Nặc Trân, trên mặt lộ ra vẻ áy náy, " Nặc Trân, thực xin lỗi, vất vả ngươi đi một chuyến."
Trịnh Nặc Trân nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay của Trần Thiên Hân, " Không sao, dù gì cũng là chuyện của Vân Tây nhà chúng tôi."
Sau đó, An Vân Tây bước vào.
Hôm nay cô vẫn ăn mặc đơn giản sạch sẽ, trên người là một bộ lễ phục màu nâu sẫm, trước ngực cài một chiếc trâm ngọc, tuy đã trang điểm nhẹ nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, làn da gần như trong suốt.
Cô giả vờ lo lắng, hai tay nắm chặt quai túi, khi nhìn thấy Cố Ngôn, cô lộ ra vẻ hoang mang, nhỏ giọng gọi: " Anh Cố..."
Cố Ngôn khẽ liếc nhìn An Vân Tây.
Mặc dù An Vân Tây lúc này trông mềm mại và duyên dáng, khá quyến rũ.
Tuy nhiên, anh luôn cảm thấy rằng khi cô đứng cùng Trịnh Nặc Trân và Hạ Trung Hải, cảm giác bất hòa đặc biệt mạnh mẽ.
Thật khó để tưởng tượng rằng các thế hệ lãnh chúa toàn năng lại sinh ra một cô con gái như An Vân Tây, người sẽ ngã xuống khi gió thổi qua.
Hạ Trung Hải lên tiếng trước: "Mọi người ngồi đi."
Nghe vậy, những người cũng khác lần lượt ngồi xuống.
Giọng nói của Hạ Trung Hải rất lớn và uy nghiêm, "Hôm nay hiếm khi nhà họ Hạ và nhà họ Cố đều ngồi ở đây để nói về hôn nhân của tụi nhỏ. Ta nghĩ khi Vân Tây vừa được sinh ra, hai nhà đã thống nhất rằng con trai lớn và con gái lớn sẽ kết hôn trong tương lai. Khụ khụ." Ông vừa nói vừa họ vài cái.
Trịnh Nặc Trân hiểu ra, nhanh chóng bắt đầu chủ đề và nói với Cố Ngôn: "Ban đầu, hai gia đình chỉ cho đó là một trò đùa. Sau đó, Vân Tây vô tình bị lạc trong nhiều năm. Sau khi trải qua những khó khăn, cuối cùng đã được tìm thấy con bé chỉ hy vọng rằng nó có thể hạnh phúc. Trong vấn đề hôn nhân, tôi sẽ không bao giờ ép buộc Vân Tây. Tôi không bao giờ nghĩ rằng hai đứa lại là định mệnh của nhau. Con bé đã từng cứu cậu và mang. Điều quan trọng nhất là Vân Tây có tình cảm sâu sắc dành cho cậu. Với tư cách là mẹ, tôi thấy việc kết hôn càng sớm càng tốt là điều đương nhiên."
Trịnh Nặc Trân nói xong, lo lắng nhìn cô con gái mình, bà biết tâm trạng của An Vân Tây gần đây càng ngày càng không ổn. Vì bất lực, chỉ có thể ích kỷ nghĩ đến con mình, dù sao thì bà ấy cũng nợ An Vân Tây quá nhiều.
"Đúng vậy, Vân Tây rất ngoan, biết điều và lễ phép. Tôi rất thích con bé. Tôi cũng hy vọng con bé có thể trở thành con dâu của mình càng sớm càng tốt." Trần Thiên Hân phụ họa.
Nghe vậy, An Vân Tây xấu hổ cúi đâu.
“Vì hôm nay mọi người đều ở đây, chúng ta hãy thảo luận chi tiết về hôn lễ tụi nhỏ đi, sẽ tổ chức ở đâu khi nào?." Trần Thiên Hân đẩy Cố Ngôn một cách bừa bãi, hy vọng rằng anh sẽ nhanh chóng hứa hẹn.
Thấy Cố Ngôn không hề bị lay động, với vẻ mặt u ám.
" Vân Tây, tôi xin lỗi. Tôi không thể cưới em."
"Cho nên, không cần phải thảo luận gì về hôn lễ cả nó sẽ không bao giờ được diễn ra."
Gương mặt lạnh như băng với lời nói lớn đến mức khiến mọi người có mặt đều kinh ngạc ...