Cố Ngôn cau mày sâu hơn, và ngay lập tức phủ quyết, "Không, tôi phải tổ chức một bữa tiệc cho San vào tối mai."
An Vân Tây giả bộ ngượng ngùng nói: "Thực xin lỗi, vậy buổi chiều ngày mai thế nào? Chỉ sợ ông nội thật sự trực tiếp xông vào công ty, em ngăn cản không được."
"Được. Chiều mai, cứ trực tiếp đến phòng VIP của Yuntian Yipin. Sau khi chúng ta nói chuyện xong, nhà họ Hạ cũng có thể ở lại dự tiệc mừng." Cố Ngôn nói xong một cách vô cảm.
Hắn xoay người, " không có việc gì nữa, tôi đi trước."
Sau cùng, anh bước lên cầu thang xoắn ốc mà không hề ngoảnh lại.
An Vân Tây sững sờ đứng đó.
Để Hạ Trung Hải và Trịnh Nặc Trân gặp trực tiếp anh ta tại địa điểm tổ chức tiệc, và sau khi nói chuyện, hãy mời họ ở lại và tham gia bữa tiệc mừng của San?
Đây là làm nhục cô sao?
An Vân Tây lấy điện thoại di động ra, đầu ngón tay run lên vì tức giận, gửi đi một tin nhắn.
"Đăng video lên mạng, bây giờ, ngay lập tức!"
Lúc này dưới tổ dự án thiết kế ô tô.
San ngồi vào chỗ ngồi của mình, bật máy tính và chuẩn bị làm việc.
Một lúc sau, Yuyi bưng một cốc cà phê xay bằng tay đến đưa cho cô, " San, cuộc họp của ban giám đốc đã kết thúc lâu rồi, sao tới giờ cậu mới quay lại?"
San đưa tay nhận cà phê và suýt nữa làm đổ nó.
"Này, hình như trên cổ có vết đỏ gì gì đó, cậu có ổn không?" Yuyi quan tâm hỏi.
“Không, không tớ ổn rất ổn.” San vội vàng xoay người, tránh đi đụng chạm của Yuyi đem cổ áo che hoàn toàn cổ, “ Là bị muỗi đốt, chỉ là trầy ngoài da thôi”
San che giấu sự xấu hổ của mình, vì sợ bị phát hiện. May mắn thay, Yuyi không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, vì vậy cô không tiếp tục hỏi.
"Được, nhanh lên."
"Ừm." San liên tục gật đầu, chỉ muốn nhanh chóng đưa Yuyi đi.
Khi thấy Yuyi trở lại chỗ ngồi của mình, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Ngôn chết tiệt giống như một tên điên, giữa ban ngày, hành vi dã thú của anh ta nổi cơn thịnh nộ, khiến cô xấu hổ chết đi được, toàn thân nhớp nháp và khó chịu.
Bây giờ, trong lòng cô càng thêm hối hận, rõ ràng muốn tránh xa anh, nhưng cuối cùng lại càng lún sâu, thậm chí cùng anh làm chuyện hoang đường như vậy trong văn phòng.
Cô luồn năm ngón tay thật sâu vào mái tóc dài của mình và thở dài phiền muộn.
Cô tạm thời không muốn nghĩ đến những mối quan hệ phức tạp này, chuyên tâm vào công việc.
Trước hết, công việc đúc tích hợp ô tô phải được hoàn thành thành công. Chỉ sau đó, thiết kế của các dự án mới có thể được đưa ra.
Vào buổi trưa, San tùy tiện ăn một chiếc bánh hamburger để giải tỏa cơn đói, sau đó tiếp tục làm việc.
Khi cô ấy chuẩn bị tan sở vào buổi tối, vẫn chưa hoàn thành công việc của mình. Cô quyết định ở lại đêm nay và làm thêm cả đêm, ngủ trong phòng chờ của đội dự án.
Thật trùng hợp, không cần phải về nhà và đối mặt với Cố Ngôn.
Yuyi đến rủ San đi ăn.
Nhà ăn của tập đoàn cũng mở cửa vào ban đêm, cung cấp bữa tối cho những nhân viên ở lại làm thêm giờ.
Kể từ khi biết mình mang thai, cơn ốm nghén của San ngày càng rõ rệt, những món ăn mà cô thường thích bây giờ trông như không có cảm giác thèm ăn.
Bữa tối, cô chỉ gọi một bát cháo bí ngô và một vài món phụ.
Yuyi gặm cái đùi gà lớn và hỏi: " Ừm, cái đùi gà này ngon lắm, cậu không ăn thử một miếng sao?"
" Không muốn ăn." San cố nén cảm giác khó chịu trong ngực, cô không muốn biểu hiện ra trước mặt Yuyi.
Tuy rằng không bao lâu nữa bụng sẽ lớn lên, nhưng hiện tại giấu được bao lâu thì giấu.
San xuất hiện trong nhà ăn dành cho nhân viên và nhận được sự chú ý của những người khác.
Một số nữ nhân viên đi ngang qua cô và nhìn với ánh mắt kỳ lạ và thậm chí thì thầm.
Yuyi là người đầu tiên nhận thấy có gì đó không ổn.
"Không đúng, cảm giác rất không đúng, vì sao bọn họ đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chúng ta."
San nhún vai, " Tớ không biết. Thường thì tớ rất ít khi quan tâm những thứ này."
Yuyi mơ hồ nghe thấy mấy người xì xào bàn tán về diễn đàn Internet, nhất thời sinh ra nghi hoặc, chẳng lẽ có tin đồn mà cô không biết?
Chẳng lẽ hôm nay cô quá chú tâm vào công việc, bỏ sót một số tin tức quan trọng?
Yuyi nhanh chóng mở điện thoại, lướt qua các tiêu đề, tin tức và diễn đàn.
Ngay lập tức, cô khẽ kêu lên một tiếng.
" San, không ổn rồi. Toàn bộ chuyện giữa cậu và An Vân Tây ở quán cà phê đối diện hôm qua đều bị quay lén, còn tung lên mạng."
Nghe vậy, San cau mày, vội vàng lấy điện thoại ra mở xem.
Trên nền tảng TT, một video nhanh chóng lọt vào danh sách tìm kiếm nóng.
Trong video, tại cửa phòng trong quán cà phê, An Vân Tây quỳ trước mặt cô, khóc như mưa. Mặc dù mặt của cô đã làm mờ, nhưng cô tin rằng không khó để ai đó nhận ra danh tính của mình.
Trong video, có rất nhiều tiếng ồn, chỉ có thể nghe thấy An Vân Tây nói: " Tớ cầu xin cậu, đừng để con tôi sinh ra mà không có cha."
Yuyi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, "Rất tiếc. Bằng cách này, mọi người sẽ biết về việc mang thai của An Vân Tây."
Yuyi trở nên lo lắng. Cô hiểu rằng đối với Cố Ngôn và San, cái thai của An Vân Tây là một cái gai giữa họ.
San cau mày và lắc đầu. Cảm giác bất an trong lòng cô ngày càng mạnh mẽ. Trực giác nói cho cô biết, mọi chuyện nhất định không đơn giản như vậy!
Sau bữa tối, điện thoại di động của San đột nhiên vang lên. Cô cầm nó lên và liếc nhìn, đó là một tin nhắn của Cố Ngôn.
"An Vân Tây sao lại quỳ xuống khóc lóc thế kia?"
San cau mày, và trả lời với ba từ ngắn gọn, "Tôi không biết."
Một lúc sau, Cố Ngôn trả lời: " Ừ."
San đặt điện thoại xuống.
Nghĩ đi nghĩ lạ, cô lại cầm điện thoại lên soạn một tin nhắn , "Tối nay tăng ca."
Cô nghĩ, thay vì đợi anh tìm, cô có thể nói với anh rằng tối nay cô sẽ không về nhà.
Lần này, anh không trả lời tin nhắn.
San đứng dậy, thu dọn bát đĩa trước mặt, bỏ vào thùng tái chế được chỉ định, và nói với Yuyi, " Cậu về nhà trước đi, tớ muốn làm thêm giờ và hoàn thành công việc đã tích lũy trước đó."
Yuyi đau khổ nói, "Làm gì để bản thân mệt mỏi như vậy, đã xảy ra một loạt chuyện, và cậu vẫn chưa được nghỉ ngơi."
"Hôm nay có chút cảm hứng, không muốn bỏ lỡ." San mỉm cười.
Thật vậy, khi cô ấy đang thiết kế ngoại hình vào chiều nay, cô đột nhiên có một nguồn cảm hứng.
"Ừm, đại sư quả nhiên là đại sư, nỗ lực bỏ ra phi phàm, ta đây cảm thấy thật kém cỏi." Yuyi cầm túi lên, "Vậy tớ đi trước, đừng thức quá khuya."
"Tớ biết rồi, đừng như lão bà như vậy, đi thôi." San cười đẩy Yuyi ra.
Sau khi tiễn Yuyi đi, San quây lại phòng làm việc.
Cô bật máy tính, mở màn hình vẽ tay ra, tiếp tục chuyên tâm thiết kế.
Với những suy nghĩ và cảm hứng sóng gió, một khi đã bắt tay vào làm, cô ấy dành hết tâm trí cho nó và không thể dừng lại được.
Bên ngoài trời đã tối, và cô hoàn toàn không biết thời gian. Cô không đứng dậy vươn vai cho đến khi cảm thấy mình đã ngồi quá lâu, lưng cứng đờ, nửa cánh tay khó cử động.
Lúc đó cô mới để ý rằng có một người đàn ông đang ngồi dưới ánh sáng lờ mờ.
Cô giật mình, khi thấy đó là Cố Ngôn, cô thì thầm: "Anh vào lúc nào vậy? Như ma như quỷ không một chút tiếng động."
Cố Ngôn đã thực sự ở đây khá lâu.
Vốn dĩ anh còn tưởng rằng San nói làm thêm cả đêm là vì chuyện lúc sáng, cố ý tránh mặt mình. Vì vậy, anh không trả lời tin nhắn, mà sau khi xử lý xong công việc trong tay, anh trực tiếp đến tổ dự án ô tô ở tầng 12, muốn xem cô đang làm gì.
Thật bất ngờ khi nhìn thấy cảnh cô ấy vẽ một cách nghiêm túc. Cô tập trung đến mức không để ý đến những người bên cạnh.
Tóc xõa xuống tai, và những ngón tay mảnh khảnh của cô ấy không ngừng trượt trên bảng vẽ tay.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt xinh đẹp, hình bóng ba chiều và hàng mi dài của cô ấy đổ bóng như hai chiếc quạt nhỏ.
“Mấy giờ rồi?” San nhìn trái nhìn phải xem giờ.
" Gần một giờ khuya rồi." Anh nói xong, từ phía sau lấy ra một cái bình giữ nhiệt, " Có muốn ăn gì không? Là cháo huyết đường phèn."
"Ô." San thật sự rất đói, cô nhận lấy cái phích màu trắng trong tay anh, mở ra ăn vài ngụm, cách nhiệt rất tốt, không lạnh cũng không nóng.
Cô liếc nhìn Cố Ngôn, thấy anh luôn nhìn chằm chằm vào cô, cô vội vàng quay đầu đi.
"Làm việc vất vả như vậy làm gì? Làm không xong, ngày mai làm cũng được? Người ta không biết lại cho rằng, tập đoàn R&S chèn ép nhân viên." Cố Ngôn vươn tay, vuốt má của cô, lướt qua chiếc cổ mềm mại của cô, và lướt đến tận vòng eo thon thả của cô.
Như bị điện giật, cô nhanh chóng tránh được.
"Hôm nay tôi có một nguồn cảm hứng. Tôi có thể ngủ trong phòng chờ cho nhân viên, và anh về đi."
Nói xong, cô nhanh chóng đứng dậy, đi thẳng vào phòng chờ cho nhân viên, đóng cửa lại rồi bước vào phòng tắm.
Sau một lúc vệ sinh cá nhân xong, cô lại bước ra khỏi phòng chờ, cô ấy nhìn xung quanh, nhưng không thấy Cố Ngôn.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng anh cũng đi....