Ghen ghét làm cô ta hoàn toàn thay đổi.
Cảm giác ngọt ngào đó phảng phất như ngăn cách tất cả mọi người.
Khiến người đi qua nhìn đều cảm thấy ngọt rụng ráng.
Dựa vào cái gì, Vu Tịch dựa vào cái gì.
Trong lòng cô ta chỉ có một câu như vậy vẫn luôn quanh quẩn, nghi vấn, không cam lòng.
Hôn lễ rốt cuộc kết thúc.
Vu Tịch dựa vào trên sô pha.
Cố Lâm Hàn nói: “Như thế nào, mệt mỏi rồi phải không, quần áo
này nhìn đã thấy mệt, buổi tối họ hàng nhà mình ăn cơm, em không cần mặc.”
Vu Tịch dựa vào đó.
Như vậy kết thúc…
Kết hôn thật là kì lạ, vừa mới còn đang suy nghĩ tại sao còn không kết thúc, mệt mỏi quá.
Thật sự kết thúc, còn có chút cảm giác chưa đã thèm…
Dù sao cũng là lần đầu tiên kết hôn, cô thật đúng là cảm thấy mới lạ.
“Hóa ra kết hôn là loại cảm giác này.”
Cũng không kém.
Cố Lâm Hàn nhìn cô lệch qua kia, cười một cái, cũng nhích lại gần.
Anh cũng cảm thấy, kết hôn còn chơi rất vui.
Bên ngoài hôn lễ, ca sĩ còn đang ca hát, giọng hát có thể truyền tới bên này.
Nhưng mà sau đó hẳn là không có chuyện của hai người bọn họ.
cố Lâm Hàn nhìn chân Vu Tịch.
Cúi đầu cởi giày của cô ra.
“Đừng nhúc nhích, anh xoa cho em.
Vu Tịch cúi đầu, ngẩn người, nhìn anh.
Anh không chê chút nào, cầm lấy chân cô.
Nghĩ đến buổi tối hôm qua cô còn cho gửi cho anh ảnh của đôi chân này.
Lúc ấy vẫn trắng nõn, đeo giày
cao gót một ngày đều bị ma sát đến đỏ lên.
Đằng sau còn bị ứ máu xanh tím.
Anh không khỏi nhíu mày.
“Như thế nào, chân của em cũng sớm bị bầm rồi.”
Anh nhẹ nhàng đụng vào.
Vu Tịch đau keu một tiếng.
Cố Lâm Hàn nhanh chóng buông lỏng ra.
“Rất đau?”
Vu Tịch nói: “Mới vừa nãy chưa có cảm giác, bây giờ cời ra sao lại hơi đau rồi.”
Cố Lâm Hàn trách cứ: “Đau cũng không biết nói, em ngốc sao.”
Tuy rằng là trách cứ, nhưng trong lòng lại lộ ra đau lòng.
Nhất định rất đau.
Anh nhìn đều cảm thấy đau.
Huống chi, cô còn là người có da thịt non mịn.
Lúc này, có người tiến vào gọi
người.
“Tiểu Tịch, Lâm Hàn, mấy con cũng đi ra ngoài ăn cơm đi.”
Thư Nhã vào.
Thấy Cố Lâm Hàn đang cúi đầu xoa chân cho Vu Tịch.
Nhất thời, Thư Nhã đều ngây ngẩn cả người.
Đằng cùng nhau tiến vào còn có Vu Điềm,
Nhìn tình cảnh này, cũng cảm thấy không thể tin được.
Vu Tịch vội rút lại chân.
Nhìn Cố Lâm Hàn, đáy lòng cười.
Mặc kệ nói như thế nào, anh cũng không ghét bỏ nàng chút nào, đường đường là cố Tam thiếu lại ngồi xổm xuống xoa chân giúp cô như vậy.
Cảm giác này làm trong lòng cô vui sướng tràn đầy.
Cô đều nhớ kĩ điểm tốt của anh.
Thư Nhã che miệng cười khẽ: “Được rồi, không có việc gì, Lâm Hàn là hiểu chuyện, sẽ đau lòng người.”
Mặt Cố Lâm Hàn đỏ hồng, đứng lên nói: “Đã biết rồi, chúng ta lập tức đi ra ngoài.”
Trên bàn cơm.
Vu Tịch đã thay một chiếc váy liền áo.
Tuy rằng trời đã lạnh, nhưng khách sạn vẫn là thật nóng, mặc váy liền cũng không cảm thấy lạnh chút nào.
Cô và Cố Lâm Hàn ngồi ở một chỗ, Cố Lâm Hàn cũng thay đổi một bộ quần áo đơn giản, nhưng là một bộ quần áo chính thức khác, thoạt nhìn có một loại gợi cảm và soái khí khác biệt, làm người không rời mắt được.
Một bàn ngồi đều là người một nhà.
Cố Thiên Nhai, nhà họ Hứa, một ít trưởng bối nhà họ cố, còn có một nhà ba người của Vu Tịch.
Tô Hành hầm hừ, nhìn không vui vẻ, nhưng ở trước mặt Vu Tân Nông thành thật rất nhiều.
Vu Điềm một đường đều banh mặt, muốn cười một cái cũng rất khó khăn.
Thư Nhã cười nói: “Tiểu Tịch hôm nay cũng mệt mỏi rồi, ăn nhiều một chút đi.”
Bà nói với Cố Lâm Hàn: “Gắp cho tiểu Tịch chút đồ ăn đi.”
Cố Lâm Hàn gắp thức ăn cho Vu Tịch.
Thư Nhã còn giới thiệu Vu Tịch với mọi người.
Trong chốc lát đã gắp đầy bát Vu
Tịch.
Bà Hứa ngồi sau bà nội cố nói: “Bây giờ rốt cuộc bà có con gái rồi, nhìn bảo bối bà.”
Khuôn mặt Thư Nhã lập tức tươi tắn