Cố Lâm Hàn ngay lập tức nhìn thấu những gi cô ấy đang nghĩ,
bước tới nói: “Có chuyên gì vậy.”
Vu Tịch nhếch miệng: “Hai văn phòng này cách nhau thật gần…”
Cố Lâm Hàn nhìn dáng vẻ ghen tuông của cô.
“Vậy làm sao bây giờ?”
Anh ôm Vu Tịch, tiến tới trước mặt cô.
Vu Tịch khịt mũi quay đầu đi.
“Vu Tịch …” Anh bước tới.
Vu Tịch càng né tránh.
cố Lâm Hàn nắm lấy cánh tay cô, cô cũng hất văng ra.
“Cô ấy vừa bàn giao công việc vài ngày, nói chuyện cũng không được mấy câu.”
“ò, chưa chắc, đã muốn gặp, có làm cái gì cũng gặp .” Vu Tịch quay đầu lại nói: “Còn Lâm Hàn, Lâm Hàn… xưng hô thân thiết như vậy, đến em cũng còn chưa kêu anh như vậy!”
II II
cố Lâm Hàn nói: “Vậy thi em cũng có thể gọi anh là Lâm Hàn.”
Vu Tịch nói: “Anh vậy mà để cho em gọi giống cô ta?”
II II • • •
“Vậy em nói xem, em muốn gọi là gì?”
Cố Lâm Hàn bất đắc dĩ nhìn sang.
Cưới phải một cô gái thật lắm chuyện.
Vu Tịch quay đầu, suy nghĩ một chút, nói, “Em muốn gọi anh bằng một cái tên độc nhất vô nhị.”
Cái gì?
“Cẩu Thặng thế nào.”
???
Vu Tịch lại nói, “ Chính là, đồ ăn chó ăn còn thừa, ý tứ là nói, anh chính là người khác ăn để thừa lại cho em.”
II II
cố Lâm Hàn nắm lấy Vu Tịch: “Anh thấy em không muốn sống nữa.”
Người phụ nữ này, một bên mãng
anh, một bên âm thầm mắng Hứa Khả là chó.
Là ai phải ăn thức ăn thừa của Hứa Khả?
Cố Lâm Hàn nắm lấy Vu Tịch, cào vào lòng bàn tay cô.
Vu Tịch không thể chịu được cái này, cơ thể cô rất nhạy cảm.
“Đừng đừng, em sai rồi, không phải chó, không phải chó…”
Cố Lâm Hàn dừng lại, hai người nháo nhào, kỳ thực đã dính sát vào nhau.
Vu Tịch nhìn cổ Lâm Hàn: “Gọi anh A Hàn được không?”
A Hàn?
Không ai gọi anh bằng cái tên này.
“Không bằng em trực tiếp gọi anh là ông xã thì hơn.”
Anh nhớ lại tối hôm đó, cô gọi ông xã rất êm tai.
Vu Tịch cũng nhớ tới cành tượng đêm hôm đó, sắc mặt chợt ửng hồng.
“Cút!”
Vu Tịch cười nói: “Gọi là A Hàn đi.”
Cố Lâm Hàn không vui lắm.
Không êm tai bằng ông xã.
“A Hàn.”
“A Hàn.”
Vu Tịch kêu liên tục, dính vào cố Lâm Hàn, kêu ra từng tiếng giòn tan.
Thực sự là tiểu yêu tinh, gọi
nhiều như vậy, cố Lâm Hàn cảm thấy người anh em của mình cũng muốn bị gọi ra.
Tuy nhiên, sau khi nghe nhiều lần, Cố Lâm Hàn còn cảm thấy nó khá thú vị.
Bên ngoài…
Mọi người vẫn đang thắc mắc với nhau.
“Vừa rồi Hứa Khả cũng tới. Hứa Khả cùng tam thiếu gia của chúng ta là như thế nào?”
“Xem ra lúc trước có gian tình,
vừa rồi Tam thiếu có đuổi theo Hứa Khả.”
“Oa, thật bạo, còn người phụ nữ kia…”
“Tôi không biết, có lẽ nào là mới cưới?”
“Oa, tình mới và tình cũ ở cùng nhau, vậy không phải rất náo nhiệt, cô nghĩ ai có cơ hội chiến thắng?”
Vu Tịch cảm thấy, trước đây cô cũng không có ác cảm với Hứa Khả cho lắm, nhưng bây giờ nhìn thấy cô ta, càng ngày càng khó chịu.
Cũng để ý hơn, cảm giác của cố Lâm Hàn về Hứa Khả.
Cố Lâm Hàn mấy ngày nay rất bận rộn, tan ca về, Vu Tịch đã ngủ rồi, đến khi cô tỉnh dậy, cố Lâm Hàn đã rời đi.
Vào buổi trưa, cố Lâm Hàn nhờ Vô Ưu đến đón Vu Tịch đi ăn
trưa.
Vu Tịch vừa đến, đã dính lên người cố Lâm Hàn.
Anh đang nghỉ ngơi bên cửa sổ, Vu Tịch ôm lấy eo anh ấy từ phía sau.
Ôm anh, toàn bộ khuôn mặt của cô đều dán thật chặt vào sau lưng anh.
“Này, Cố Lâm Hàn.”
Cố Lâm Hàn cảm nhận được sự tiếp cận của cô, tự nhiên vỗ nhẹ vào tay cô.
Vu Tịch phát hiện dạo này bản
thân rất thích dính lấy anh.
Có lẽ trời càng ngày càng lạnh, nên cảm giác cơ thể cũng lạnh theo.
Thế nhưng người anh rất ấm, rất thích hợp để sưởi ấm như thế này.
Ôm vào hết sức thoải mái.