Cứ như vậy, dìu anh ta trở lại Tả gia.
về đến nhà, cũng không nhìn anh ta thêm lần nào nữa, để anh ta nằm vật vã trên giường liền rời đi.
Tả Kinh Luân ở trên giường, quần áo còn chưa thay, muốn đi tắm, nhưng lại không có khí lực đứng dậy.
Vu Điềm này, chăm sóc anh ta như vậy?
Tả Kinh Luân thực sự tức giận.
Tại sao lúc trước không nghĩ tới, cô ta là một người như vậy.
Đây có thể là quả báo của anh ta.
Tả Kinh Luân cuối cùng nghĩ như vậy , triệt để lâm vào hôn mê.
Vu Tịch cảm thấy rằng, mình là bị Tả Kinh Luân nguyền rủa.
Vì vậy, nhìn thấy Tả Kinh Luân một lần, liền bắt đầu cảm thấy buồn nôn không ngừng.
Sau khi thức dậy vào buổi sáng, Vu Tịch lại bắt đầu cảm thấy buồn nôn.
Sau đó, càng cảm thấy, những lần ốm nghén trước đó, chỉ là trò
con nít, chẳng qua chỉ là dấu hiệu của việc cô mang thai, còn cảm giác buồn nôn này, khiến người ta muốn chết cho xong …
Tuy nhiên, vì bài kiểm tra nghệ thuật, Vu Tịch đã nộp đơn cho ba trường, phải tham gia phỏng vấn cho từng trường, nên hiện tại, cũng chỉ có thể tạm thời chịu đựng cơn nôn nghén.
Học viện Điện ảnh và Truyền hình B.
Cố Tân Tân đi cùng Vu Tịch đến tham gia bài kiểm tra nghệ thuật.
Cô oán trách: “Thật đấy à, cậu sung sướng đi hưởng tuần trăng mật, đi có mấy ngày liền trở về”.
Vu Tịch nói: “Còn cách nào nữa đâu, trong nhà xảy ra chuyện, anh Lâm Lê cũng rất tốt với tớ, tớ dù có đi chơi cũng không vui vẻ, sau này vẫn còn cơ hội.”
“Tuần tràng mật khác cùng với những thứ khác không giống. Cả đời chỉ kết hôn một lần, dù sao, chỉ trách cậu vận khí không tốt.”
Hằng năm có rất nhiều người đến tham dự kỳ thi nghệ thuật.
Bên ngoài còn có không ít người đến chụp ảnh.
Sau bài kiểm tra đầu tiên, còn có vòng hai.
Hết vòng này đến vòng khác, tỷ lệ đào thải cũng rất cao.
Một số người cũng soi mói, nhìn xem mỹ nữ nào bên trong, người nào có dáng vẻ tương đối giống minh tinh, tương lai có khả năng trở thành người nồi tiếng.
Tuy nhiên, không hổ danh là học viện nghệ thuật, soái ca mỹ nữ nhiều vô số.
Bởi vì Vu Tịch vẫn luôn cảm thấy buồn nôn, ngược lại không thèm đoái hoài đến.
Cũng không biết làm sao có thể hoàn thành vòng đầu tiên.
Tuy nhiên, bài kiểm tra đầu tiên đối với Vu Tịch vẫn là dễ dàng, hình tượng của cô không tệ, bổ túc thêm một chút, thân thể của cô cũng đã tốt hơn phần nào.
Bài kiểm tra đầu tiên là đọc chậm rãi một đoạn văn bản để xem hình ảnh tổng thể, giáo viên hỏi thêm một số câu hỏi, Vu Tịch cũng đã thông qua bài kiểm tra.
Không lâu sau khi kết thúc, Vu Tịch được thông báo rằng, cô đã vượt qua vòng đầu tiên.
Ở cửa cũng có người vui vẻ có người buồn phiền, có người hiên ngang vượt qua, có người trực tiếp bị loại, chuẩn bị tới học viện khác.
Tại đây, Vu Tịch cũng gặp gỡ những người bạn cùng lớp đã quen nhau trong lớp học bổ túc.
Mọi người chào hỏi lẫn nhau, một số người đã vượt qua bài kiểm tra đầu tiên.
Đến khi Cố Tân Tân cùng Vu Tịch rời đi, đã là xế chiều.
“Tớ thấy mấy người trong lớp bổ túc của cậu, một trong số bọn họ dáng vẻ không tệ, hai người tạm được, nhưng mà cũng không có ai đẹp như cậu”
Vu Tịch nở nụ cười: “Đó là bởi vì ở trong mắt của cậu, nhất định là tớ đẹp mắt nhất.”
“Ha ha, tất nhiên rồi, tớ vẫn trông cậy cậu gặp vận may, giới thiệu cho tớ mấy vị minh tinh soái ca.”
“Thôi đi.”
Sau đó, Vu Tịch cũng nghe nói rằng, khi Hứa Thì Dịch đến, cũng kéo tới không ít người vây xem.
Hiển nhiên, hắn cũng đã vượt qua bài kiểm tra đầu tiên một cách dễ dàng.
Chuyện này cũng không cần xem xét.
Vu Tịch rất nhanh đã về tới, lại không nghĩ, vừa vào cửa, đã thấy…
Hứa Khả vậy mà cũng ở trong nhà.
Hứa Khả dừng một chút, ngẫng đầu lên.
Hứa Khả hẳn lá đã khóc, nhìn cô ấy có chút phờ phạc, ngồi ở chỗ đó, nhìn thấy Vu Tịch, lập tức đứng lên.
“Cô về rồi, Vu Tịch.”
I!
Hứa Khả nói: “Đừng hiểu lầm, tôi vừa rồi, trong bệnh viện khóc có chút không thoải mái, Lâm Hàn với bác gái cùng nhau đưa tôi tới đây, để cho tôi bình tĩnh một chút.”
Thư Nhã lúc này cũng bước ra.
“Tiểu Tịch, cô đã về rồi, Hứa Khả, không sao đâu, tôi đưa cậu về nhà trước, đừng khóc.”
Hứa Khả nhìn qua rất không thoải mái.
“Không có việc gì, đừng lo lắng, tôi sẽ tự chăm sóc tốt cho bản
thân, sau này tôi còn muốn chăm sóc cho Lâm Lệ, đương nhiên bản thân không thể ngã xuống.”
Vừa nói, cô ta vừa rơi nước mắt.
Nhìn Vu Tịch, lần này trở về cũng không cảm thấy quá ác cảm.
Nghĩ lại, cố Lâm Lệ lần này gặp phải tai nạn, cũng là bạn trai mấy năm cùa người ta, làm sao có thể dễ chịu cho được.
Khóc thành dạng này, cũng có thể thông cảm.
Hứa Khả cười gượng với Vu
Tịch: “Chúc mừng tân hôn, tôi quên nói với cô.”
Vu Tịch nhướng mày: “Cảm ơn.”
Thư Nhã dẫn theo Hứa Khả, rời đi.
Hứa Khả quay đầu nhìn lại.
Đây là lần đầu tiên cô ấy đến đây, những ngày này đều liên tục quay phim bên ngoài, không nghĩ tới trở về, liền gặp phải sự tình như thế này.
Hứa Khả thực sự không nghĩ tới.