Bởi vì mấy năm nay có nhiều ngôi sao nhí, minh tinh thi vào B
Học viện Điện ảnh, cho nên ngôi trường này cũng là lựa chọn hàng đầu của hầu hết mọi người.
Vu Tịch báo anh ba trường, cô cảm thấy đăng kí quá nhiều bản thân cô cũng không có nhiều sức để thi.
Vu Điềm nói: “ Chị cũng sẽ không báo danh B Học viện Điện ảnh chứ?”
Vu Tịch nhìn Vu Điềm: “Tại sao cô quan tâm tôi nhiều như vậy làm gì?”
Vu Điềm sắc mặt hơi đổi nói: “Em
như thế nào cũng là em của chị mà, quan tâm chị có gì sai sao.”
Vu Tịch nói: “Thật là cảm ơn cô, nhưng mà tôi không cần lần trước ở Cố gia cô quan tâm đủ nhiều rồi.”
“Này, em chỉ là suy nghĩ, chị mang th…..”
Vu Điềm còn chưa nói xong, Vu Tịch mắt lạnh nhìn qua, Vu Điềm chỉ có thể im miệng.
Vu Điềm không nghĩ sẽ làm sự tình trở nên lớn.
Tuy rằng biết Vu Tịch mang thai, nhưng cô ta bây giờ cũng mang thai, lỡ như nháo lớn chuyện, chuyện bản thân mang thai cũng bị đưa ra ánh sáng, vậy không xong.
Tất nhiên Vu Điềm cũng không hy vọng Vu Tịch đi thi khoa diễn xuất.
Cô ta càng không hi vọng Vu Tịch đi làm minh tinh.
Vu Tịch chỉ nên đi đến những chỗ phổ thông bình thường cả đời, nghĩ đến Vu Tịch cỏ khả năng sẽ nổi tiếng, chỉ là một điểm khả
năng, trong lòng Vu Điềm đều cảm thấy không thoải mái.
Nhưng bây giờ cô đã bắt đầu chuẩn bị….
Vu Điềm nghĩ đi thi cũng chưa chắc có thẻ đậu, chi dù thi đậu cũng chưa chắc là có thể thật sự đi làm minh tinh.
Một năm trường học tốt nghiệp bao nhiêu người, cũng không gặp một người trở thành minh tinh.
Tự an ủi chính mình xong, Vu Điềm quay lại tiếp tục đến lớp.
Rất nhanh, đến giờ tan học.
Vu Tịch đang trở về bỗng nhiên thấy Tả Kinh Luân.
Anh ta là tới đón Vu Điềm tan học, thấy được Vu Tịch anh ta chạy đến chặn đường.
“Vu Tịch.”
Vu Tịch nói: “Vu Điềm đang ở bên trong, làm gì, muốn tôi giúp anh kêu sao?”
“Vu Tịch, em thật sự mang thai?”
Vu Tịch hừ nhẹ: “Đúng vậy, hơn
nữa thai phụ tính tình đều rất thất thường, anh tốt nhất nên cẩn thận với tôi một chút.”
“Vu Tịch, anh đã biết em sẽ không tự nhiên đi gả cho cố Lâm Hàn, nhất định là có nguyên nhân, thì ra là bởi vì cái này.”
Vu Tịch cười lạnh.
Tả Kinh Luân nói: “Em bởi vì nguyên nhân này nên kết hôn qua loa với cố Lâm Hàn, về sau em nhất định sẽ hối hận.”
Vu Tịch nghiêng đầu nhìn anh ta: “Anh đã biết, tôi là người phụ nữ
mang thai, anh nói với tôi như vậy là có ý gì?”
Tả Kinh Luân nhìn cô, tuy rằng cô nói như vậy.
Nhưng nhìn dáng người của cô, không có cách nào có thẻ đánh đồng với người phụ nữ mang thai.
Suy nghĩ một chút, có lẽ đứa trẻ trong bụng cô cũng không lớn lắm.
“Vu Tịch, bây giờ là thời đại nào rồi,có thai cũng là chuyện bình thường, phá thai cũng không là
chuyện gì quan trọng, đứa nhỏ trong bụng em còn nhỏ , em hoàn toàn có thể phá bỏ nó.”
Anh ta là điên rồi sao?
“Vì sao tôi muốn phá nó?”
“Nếu không thi sao, em mới bao nhiêu tuổi đâu còn muốn sinh con cho Cố Lâm Hàn? Vu Tịch, anh biết một chỗ có thể phá thai, rất là tốt, anh có thể đưa em đi, em chỉ cần phá bỏ đứa nhỏ này, có thể coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, mọi người sẽ chấp nhận em, anh cũng vậy…Anh không
phải là người đàn ông bảo thủ, sẽ
không quan tâm người phụ nữ đó không còn trong trắng hay đã phá thai rồi, dù sao bây giờ đây cũng là…”