Những việc lặt vặt bé nhỏ hay những chuyện nói cười sung sướng, còn có những lần khóc sướt mướt, điên cuồng, thanh xuân của cô cũng nhờ có thêm bạn bè đã trở nên chọn vẹn.
Vu Tịch nhìn, cô nhớ lại lúc
trước, đôi mắt dần dần đỏ lên, viền mắt hồng hồng nhưng cô nờ nụ cười.
Sau đó nữa, còn thấy hình ảnh Cố Lâm Hàn vào buổi tiệc sinh nhật cố ý lấy bánh kem để lên đầu Vu Tịch.
Cố Lâm Hàn đã chọc tức Vu Tịch như thế nào.
Cố Lâm Hàn đánh nhau với Vu Tịch, còn phá hủy ghế dài ờ quán bar không còn một mảnh.
Cố Lâm Hàn còn bị Vu Tịch đổ lên đầu một đầu trà sữa…..
Bọn họ còn có quá khứ như vậy sao….
Vu Tịch một lần nữa nhịn không được phụt cười.
Những cái sau hầu như tất cả đều là ảnh chụp của cô với cố Lâm Hàn.
Một lúc sau….
Cố Tân Tân xuất hiện nói.
“Vu Tịch, anh ấy tốt như vậy, gả cho anh ấy đi.”
Chuyện này là cái gì vậy…
Lôi Đình cũng xuất hiện từ phía sau nói: “Vu Tịch, anh ấy tốt như vậy, gả cho anh ấy đi.”
Hạ Tử Minh, Hứa Nham Thâm, Cố Lâm Lệ, Thư Nhã, còn có nhiều người bạn bè mà cố không quen biết, họ đều trám miệng một lời, nói một câu.
Anh ấy tốt như vậy, gả cho anh ấy đi….
Đột nhiên, âm thanh thay đổi, ánh đèn sáng lên.
Trên đỉnh đầu, một khí cầu nhanh chóng hạ xuống.
Vu Tịch ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy cố Lâm Hàn ở phía sau, anh mỉm cười từng bước một đi tới.
“Vu Tịch, anh tốt như vậy, gả cho anh đi….”
Vu Tịch kinh ngạc che miệng.
Thật không thể tin được.
Anh ấy, anh ấy, anh ấy đây là cầu
hôn mình sao.
Trời ạ, cô không ngờ tới một buổi tiệc sinh nhật tốt đẹp như vậy lại trở thành một màn cầu hôn không thể hiểu được….
Đột nhiên, cô mới phát giác ra.
Mấy người kia, bọn họ hội họp nhau lừa một người là nàng đi.
Vu Tịch không biết nói gì quan sát, rồi nhìn Lâm Hàn, anh mở hộp nhung tơ ra, bên trong hộp có một quả trứng bồ câu sáng lấp lánh.
Nhẫn kim cương…..
Vu Tịch dừng một chút.
“Anh….”
Cố Lâm Hàn nhướng mày cười, nhìn Vu Tịch.
Bỗng nhiên cô nhớ tới, lúc trước, Tả Kinh Luân cố ý nói với cô. Nói cô trước kia đã nói cô muốn một buổi cầu hôn lãng mạn.
Đừng nói là bởi vì chuyện này, anh làm thành một buổi cầu hôn như này đi.
Câu đó là lời nói đùa khi còn nhỏ.
Cố Lâm Hàn quỳ một chân gối xuống đất.
Những người phía sau bắt đầu ồn ào la lên.
“Vu Tịch, nói đi.”
“Nói đi Vu Tịch, đồng ý hay không đồng ý.”
Vu Tịch che miệng, cắn môi nhìn Cố Lâm Hàn.
Lúc này cô xúc động đến không nói được nữa, chỉ yên lặng gật đầu.
“Wow, Cố Lâm Hàn nhanh lên, mau hôn cô ấy đi.”
u »
cố Lâm Hàn quay sang liếc Lôi Đình một cái, rồi anh quay đầu lại nắm lấy tay cô.
Đeo chiếc nhẫn nặng trĩu vào ngón áp út của cô.
Anh cong môi nhìn cô, trên mặt nở nụ cười gian kế đã thực hiện được.
Được rồi, thật là hay, còn cố ý trêu chọc cô nữa.
Phía sau, mọi người đi theo ồn ào nói theo.
“Hôn đi, hôn đi.”
Không ngờ cố Lâm Hàn lại ôm chầm Vu Tịch trước.
Sau đó nhìn mọi người
“Hôn thì bọn tôi cũng sẽ trở về
hôn, tại sao phải cho mấy người nhìn.”
Lôi Đình nói, “Ha, thật không thú vị.”
Hạ Tử Minh cũng nói: “Hai người trở về hôn ở đâu bọn tôi đều mặc kệ, bây giờ ở đây hôn môi cho bọn tôi nhìn đề xem chuyện gì xảy ra.”
Vu Tịch ném đồ qua chỗ bọn họ: “Hôn ở đâu cũng không cho anh xem.”