Vu Điềm ghen ghét nhìn nơi này, toàn bộ nơi này vậy mà là của Vu Tịch…
Vu Điềm nhìn Tả Kinh Luân hồn bay phách lạc ở bên cạnh.
Vu Tịch vậy mà lại đang mang thai?
Mang thai?
Cô mới trở về bao lâu đâu…
Vu Điềm hừ nhẹ, những người này vì cái gì mà từng bước từng bước một đều nhìn về phía Vu Tịch.
Rõ ràng trong quá khứ, mọi người xem cô ta như mặt trăng mà quay quanh như vậy, nhưng bây giờ, Vu Tịch so với cô ta còn tốt hơn.
Vị phu nhân họ cố kia rõ ràng cũng thiên vị Vu Tịch.
Rốt cuộc Vu Tịch tốt ở chỗ nào!
Chẳng phải chỉ là từ nước ngoài trở về, có cái gi tốt!
Vu Điềm nhìn Tả Kinh Luân.
“Sao vậy, anh đau lòng? Khổ sỏ’?
Biết Vu Tịch đã ngủ qua với người khác, trong lòng hối hận?”
Tả Kinh Luân nhìn Vu Điềm.
“Em…sao em có thể nói năng thô lỗ như vậy vào lúc này.”
Trong tức khắc, trong lòng Vu Điềm vặn vẹo, cũng không để ý
đến hình tượng.
“Em thô lỗ? Chị ấy có thể làm được, em nói một chút thì bảo em thô lỗ? Em nói mà, sao mà sống chết cũng không chịu gả đến nhà họ Lâm, thì ra đã lên kế hoạch từ sớm, dùng thủ đoạn này để vào nhà họ cố, chốc lát đã bay lên cành làm phượng hoàng, em không có thủ đoạn như chị ấy, không có so với chị ấy được, lẳng lặng sinh con cho người ta.”
“Em câm miệng.” Tả Kinh Luân nhìn Vu Điềm với vẻ mặt chán ghét.
Vu Điềm cười haha: “Làm sao vậy, anh đau lòng rồi sao? Đáng tiếc, người ta đã làm mẹ rồi, anh còn ở đây che chở cho chị ấy, sao anh lại thích chị ấy như vậy? Anh thích chị ấy, sao lúc đó em chỉ mới nói với anh có mấy câu anh lại không nhịn được mà ở bên em rồi, anh quên rồi sao, Tả Kinh Luân, là ai đã nói anh đối với chỉ ấy cũng chỉ là thấy chị ấy đáng thương nên mới đố xử tốt với chị ấy một chút, anh đối với chị ấy không có chút cảm giác nào, trong lòng anh chỉ có em.”
Tả Kinh Luân thật sự nghĩ sẽ vươn tay ra đánh cô ta.
“Em thay đổi rồi, Vu Điềm, em nhìn em xem bây giờ đã biến thành bộ dạng gì rồi.”
“Bộ dạng gì…bộ dạng gì đi nữa anh cũng không thể đá em đâu, Tả Kinh Luân, thứ em muốn nhưng không có được thì người khác cũng đừng hòng có được, em mang thai rồi, em thật sự đã mang thai rồi, em nói cho anh biết, em đã đi bệnh viện kiểm tra qua, anh đừng nghĩ sẽ chối bỏ, một là anh đưa em một ngàn vạn để phá thai, hai là anh chờ mà kết hôn đi.”
Một ngàn vạn…
“Sao em không đi ăn cướp luôn đi, em xứng với một ngàn vạn sao?”
Vu Điềm khóc lóc nhìn anh ta: “Em không xứng, em thay đổi rồi, nhưng lúc anh đứng ở đó nhìn chằm chằm Vu Tịch nhà người ta, sao lại không nghĩ xem có phải chính mình thay đổi trước hay không, mới có thể cảm thấy em thay đổi rồi, Tà Kinh Luân, em thật sự rất thấy vọng về anh!”
Vu Điềm nói xong thì rời đi.
“Em…em…”
Tả Kinh Luân ở phía sau vô cùng tức giận.
Nhưng lại bị cô ta làm cho mình có chút tự trách.
Anh ta không nên nhìn Vu Tịch như vậy…
Nhưng mà Vu Tịch mang thai đối với anh ta thật sự là một đả kích rất lớn.
Chỉ là bây giờ Vu Điềm vậy mà lạ mang thai…
Anh ta nên làm sao bây giờ?