Hình nền máy tính là cái quái gì vậy.
Vu Tịch nhìn anh, một tay giật điện thoại di động của anh.
“Này, anh xem, người ta đều lấy ảnh chụp bạn gái của mình làm hình nền, tại sao anh lại thấy không thích hợp.”
Hình nền điện thoại di động của Cố Lâm Hàn, chính là hình nền mặc định, một chút cũng không thay đổi.
Cố Lâm Hàn nói: “Em đừng giành nữa, em định làm gì.”
Vu Tịch cau mày, bảo vệ điện thoại di động: “Làm gì, người ta đều như vậy, em thì không thể sao?”
Cô bĩu môi nhìn anh, giống như rất tủi thân.
Cố Lâm Hàn cũng cau mày theo.
Chỉ là chưa từng dùng qua.
Cho nên cảm thấy có chút kỳ quái.
Vu Tịch nói xong lại hỏi Vô Ưu ở phía trước.
“Anh nói có đúng hay không, Vô ưu, nếu anh có bạn gái, xinh đẹp giống như tôi, anh cũng sẽ ngay lập tức cho ảnh chụp của cô ấy vào điện thoại di động của anh đúng không?”
Vô ưu muốn nói, không, bạn gái của tôi sẽ không giống như cô không biết xấu hổ là gì.
Còn xinh đẹp như vậy…
Chĩ có điều, mợ chủ nhà bọn họ đúng là rất xinh đẹp…
Anh không biết nói gì, cau mày không biết trả lời như thế nào.
Nhưng Vu Tịch lại nói thẳng: “Anh xem, Vô Ưu cũng nói như vậy.”
Vô Ưu vẻ mặt không nói nên lời, anh ta nói cái gì, anh ta cái gì cũng chưa nói.
Cố Lâm Hàn thật sự là không thể chịu được vẻ mặt này của cô.
“Được được được, em cầm lấy rồi làm đi.”
Vu Tịch sắc mặt tựa hồ thay đổi, lập tức trờ nên vui vẻ.
Cười hì hì thêm vào bức ảnh cưới, khiến cố Lâm Hàn bất đắc dĩ lắc đầu.
Điện thoại di động được lấy lại, anh nhìn một chút, thật ra trông khá đẹp.
Đặc biệt, ánh mắt kia của Vu Tịch, trông rất là động lòng người.
cố Lâm Hàn thật sự không thể chịu được vẻ ấm ức tủi thân của cô.
Vu Tịch nhìn anh làm theo mong muốn của minh, cười nói: “Hì hì, Cố Lâm Hàn, anh thật tốt.”
Thế này là được rồi?
Cố Lâm Hàn thở phào nhẹ nhõm, thật hết cách với cô.
Phía trước…
Vô Ưu vừa mới chịu một phen kinh ngạc.
Cậu chủ nhà bọn họ, thật sự là càng ngày càng không có nguyên tắc…
Mợ chủ nhả bọn họ chỉ tùy tiện dỗ dành vài câu, đã thỏa hiệp rồi…
Ngày hôm sau, khi Vu Tịch đến trường, trước tiên đi nộp phiếu đăng ký.
Bây giờ nhà trường đang thực sự hướng về kỳ thi tuyền sinh đại học, ai cũng bận rộn chạy ngược chạy xuôi vì đường công danh của mình, lựa chọn con đường có lợi nhất cho mình.
Vu Tịch nộp xong rồi, mới trở lại lớp.
Vừa bước vào, đã thấy có người đi tới nói: “Vu Tịch, oa, chàng trai hôm đó đi đón cậu chính là người yêu của cậu phải không?”
Vu Tịch nói: “Đúng vậy, mấy cậu trông được không?”
“Thật sự rất đẹp trai, quá đẹp trai.”
Một vài người ngay lập tức vây quanh vì cảm thấy quá tò mò.
“Làm thế nào mà cậu gặp được
một anh chàng đẹp trai như vậy?”
“Anh ấy tên là gì, làm nghề gì?”
“Hai người hẹn hò được bao lâu rồi?”
“Có dịp lại đưa đến trường học gặp mặt mọi người nhé, để cho những người đó nhìn xem thế nào mới thực sự được gọi là đẹp trai.”
Khâu Y Nhụy bước vào, khịt mũi khinh thường.
“Hừ, chưa thấy qua trai đẹp sao,
thật là.”
Nhìn mọi người đều vây quanh Vu Tịch hỏi tới hỏi lui, với vẻ mặt nịnh nọt, cô ta không thẻ chịu nổi.
Vu Tịch này thật là quá buồn nôn, lúc nào cũng huênh hoang khoác loác như thế.
Khi Vu Điềm đến, sắc mặt không tốt lắm, trông giống như rất khó chịu.
Vu Tịch cũng không quan tâm đến cô ta.
Cũng không biết là cô ta xảy ra
chuyện gì, ngay lập tức cô ta có thể được cùng Tả Kinh Luân giống như đôi chim liền cánh sống hạnh phúc bên nhau, vậy mà trông cô ta lại rất đau khổ và có vẻ như sắp khóc.
Lúc này, điện thoại di động của Vu Tịch vang lên.