Cố Tân Tân và Vu Tịch cùng nhau đồng thanh nói.
Cố Tân Tân vội vàng nói, “Này, cậu làm gì thế hả, biết rõ Vu Tịch ở đây, còn gọi Cố Lâm Hàn đến.”
Lôi Đỉnh khoát tay với vẻ mặt vô tội, “Là anh ấy nghe nói chúng ta đến quán bar, anh ấy tự mình chạy qua mà, tớ còn có thể bảo anh ấy đừng đến à.”
Không đợi anh ta nói tiếp, mặt mày
cố Lâm Hàn u ám dưới ánh đèn, phác họa ra khuôn mặt gợi cảm đã xuất hiện trong mắt mọi người rồi.
Vu Tịch lập tức mở to mắt, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác.
Cố Lâm Hàn vừa nhìn liền thấy nơi ba người đang ngồi.
Ánh mắt đầu tiên rơi vào trên bàn của Vu Tịch.
Tốt lắm, cô uống nước cam.
Cố Lâm Hàn ung dung bước tới.
Vu Tịch nói trước: “Anh tới đây làm gì?”
cố Lâm Hàn nhìn cô, “Chỗ này là cô mở?”
Vu Tịch khịt mũi, “Không phải thì làm sao, nhưng lần này là tôi đến đây trước.”
Cố Tân Tân ở bên cạnh nhìn theo, sợ hai người sẽ lại đánh nhau, nhanh chóng nói với cố Lâm Hàn, “Được rồi, bây giờ Vu Tịch đang gặp khó khăn, mọi người bao dung cậu ấy một chút.”
Cố Lâm Hàn liếc nhìn cô, đang muốn hỏi, cô gặp khó khăn ở đâu thì nghe thấy tiếng ai đó từ phía sau.
Vu Tịch, sao em lại ở trong quán
bar.
Hóa ra là Tả Kinh Luân.
Khi Tả Kinh Luân bước vào, anh ta nghe những người bên cạnh nói bên kia có một khuôn mặt tươi tắn, rất xinh đẹp.
Anh ta nhìn sang, ngạc nhiên khi thấy những gì họ nói hoá ra là Vu Tịch.
Nhất thời anh ta không để ý đến ai khác, trực tiếp gọi thẳng tên Vu Tịch.
Bên cạnh, bạn của Tả Kinh Luân vẫn đang hỏi: “Chuyện gì vậy, cậu quen người đó.”
“Ái chà, Tả Kinh Luân, không ngờ nha, cậu có bạn gái xinh đẹp hiểu chuyện như Vu Điềm rồi mà còn có thể quen được một người đẹp tuyệt
trần như thế, cậu đừng bá chiếm người này, nhường cho bọn tôi đi.”
“Đi đi đi.”Tả Kinh Luân gạt những người bạn đang trêu chọc này sang một bên, đi về phía Vu Tịch.
Mặc dù Cố Lâm Hàn cũng đang ngồi ở đây, nhưng anh đang quay mặt đi chỗ khác, chỉ nhìn thấy một bóng người cao lớn đang ngồi ở đó, tự nhiên cũng không nhìn ra là ai, vì vậy anh ta đi thẳng đến chỗ Vu Tịch.
Vu Tịch nhìn anh ta, cũng thấy sững sờ, thoạt nhìn Tả Kinh Luân không vui vẻ gì.
‘Vu Tịch, sao em lại chạy tới đây, một
đứa con gái tới quan bar rất nguy hiểm.”
Nhưng Vu Tịch đứng dậy nhìn anh ta, “Ở cửa quán bar không có biển cấm con gái bước vào, sao tôi không được vào?”
“Vu Tịch, tôi chỉ là lo lắng cho em, em nói như vậy là có ý gì.”
Anh ta rất xem trọng Vu Tịch, bốn năm trước, cô vẫn là một cô bé khô khan, mặc dù gầy nhưng trông cô như một đứa trẻ.
Mấy năm không gặp, cô phát triển lên không ít, chỗ nào cần mọc thịt thì mọc, đặc biệt là ngực. Bộ phận nhô
cao trông rất nữ tính, con gái 18 thay đổi nhiều, vẻ đẹp mảnh mai duyên dáng hiện là mục tiêu của nhiều người đàn ông trong quán bar này.
Rất dễ thấy.
Vu Tịch nói: “Ha, anh cứ việc chăm sóc Vu Điềm của anh là được. Tôi là chị vợ, anh quan tâm nhiều người khác sẽ chê cười.”
Tả Kinh Luân nhíu mày, nhìn vào gương mặt tràn đầy thù địch của cô.
“Vu Tịch, có phải em còn ghi hận tôi?”
Ghi hận?
Đương nhiên cô ghi hận rồi, lúc trước cô khẳng định yêu sớm cũng không sao, nhưng khi đó cô chỉ muốn ở bên anh ta, anh ta lại bâng quơ nói bọn họ không có quan hệ gì.
Không quan hệ, mập mờ nhiều như vậy, thư tình nhiều như vậy, tin nhắn nhiều như vậy, tất cả những thứ kia là
gì?
Chỉ là không trực tiếp nói ở bên nhau, những thứ khác đều giống chuyện bạn trai bạn gái làm.
Sau đó, cô lại nghe thấy một câu, lốp xe dự phòng.
Lúc đó mới biết bản thân mình nực
cười như thế nào.