Nhìn thấy Vu Tịch rời đi, Tô Hoành vẫn tức giận nói với Vu Tân Nông.
“Ông tiếp tục khuyên đi, người ta tốt như vậy, bỏ lỡ thì thật sự không tìm được nữa đâu.”
Vu Tân Nông hất tay Tô Hoành ra, “Bà xem đi bà đang làm gì, chưa được Vu Tịch đồng ý đã tự ý sắp xếp, bây giờ thì hay rồi, mất mặt không biết giấu vào đâu.”
“Tôi…”
Vu Điềm nhìn Vu Tân Nông đang tức giận, vội vàng lôi kéo Tô Hoành, đợi ông ta đi rồi, cô ta mới nói với Tô Hoành, “Mẹ, bỏ đi, lúc đó con cũng chỉ nói như vậy, cũng không nhất thiết chị phải gả cho người ta, chỉ cần gả đi, con bên này sẽ có thể đính hôn dễ dàng, dù sao nhà mình cũng lớn, ngoài kia cám dỗ nhiều, con cũng chỉ muốn yên ổn đính hôn sớm một chút,… chỉ là, không được thì thôi.”
Tô Hoành tức giận nói: “Buổi tối mẹ sẽ tìm Vu Tịch nói chuyện, con nhóc chết tiệt này…”
“Mẹ, bỏ đi. Không phải cô ta nói sẽ đi học trường ngoại ngữ sao. Trường đó đứng đầu cả nước. Con nghĩ, hay là cô ta lại nói dối, trường kia vào dễ như vậy sao, đến lúc đó cô ta không vào được thì lại nói sau.”
Tô Hoành nghe vậy thấy cũng đúng, Vu Tịch này muốn lên trời hả? Còn muốn vào một trường học tốt như vậy, cô ta nghĩ mình là ai.
…
Trong quán bar.
Cố Tân Tân nhìn Vu Tịch, “Cậu nói muốn đến trường ngoại ngữ học, có thể vào đó không?”
Vu Tịch nói, “Tớ cũng chỉ nói vậy thôi…”
Cố Tân Tân nhìn Lôi Đình ở bên cạnh, “Cậu không thể dựa vào quan hệ được sao?”
Lôi Đình dựa vào sô pha ở bên cạnh, “Tớ, hẳn là nhà tớ có quan hệ, nhưng không phải cậu không biết, mấy ngày trước tớ mua xe mới, bị ông nội phát hiện ra, khoá mất thẻ tín dụng của tớ rồi. Tớ còn dám về à, khéo khi tớ sẽ bị lột da mất, nhưng… chỗ đó chắc cũng không khó vào như vậy đâu chứ, hay là để Cố Lâm…”
Còn chưa nói ra chữ Hàn, Vu Tịch đã trừng mắt qua.
Lôi Đình nhanh chóng nuốt chữ cuối cùng kia xuống.
“Người này là người mà đời này tớ không muốn nhìn thấy, hiểu?” Vu Tịch nói cứng rắn.
Lôi Đình gãi đầu, “Vậy thì xong rồi, bây giờ anh ấy đã đến rồi.”
“Cái gì?”
Cố Tân Tân và Vu Tịch cùng nhau đồng thanh nói.
Cố Tân Tân vội vàng nói, “Này, cậu làm gì thế hả, biết rõ Vu Tịch ở đây, còn gọi Cố Lâm Hàn đến.”
Lôi Đình khoát tay với vẻ mặt vô tội, “Là anh ấy nghe nói chúng ta đến quán bar, anh ấy tự mình chạy qua mà, tớ còn có thể bảo anh ấy đừng đến à.”
Không đợi anh ta nói tiếp, mặt mày Cố Lâm Hàn u ám dưới ánh đèn, phác họa ra khuôn mặt gợi cảm đã xuất hiện trong mắt mọi người rồi.
Vu Tịch lập tức mở to mắt, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác.
Cố Lâm Hàn vừa nhìn liền thấy nơi ba người đang ngồi.
Ánh mắt đầu tiên rơi vào trên bàn của Vu Tịch.
Tốt lắm, cô uống nước cam.
Cố Lâm Hàn ung dung bước tới.
Vu Tịch nói trước: “Anh tới đây làm gì?”
Cố Lâm Hàn nhìn cô, “Chỗ này là cô mở?”
Vu Tịch khịt mũi, “Không phải thì làm sao, nhưng lần này là tôi đến đây trước.”
Cố Tân Tân ở bên cạnh nhìn theo, sợ hai người sẽ lại đánh nhau, nhanh chóng nói với Cố Lâm Hàn, “Được rồi, bây giờ Vu Tịch đang gặp khó khăn, mọi người bao dung cậu ấy một chút.”
Cố Lâm Hàn liếc nhìn cô, đang muốn hỏi, cô gặp khó khăn ở đâu thì nghe thấy tiếng ai đó từ phía sau.
“Vu Tịch, sao em lại ở trong quán bar.”
Hóa ra là Tả Kinh Luân.