Vu Tịch nghĩ, người vẫn còn ít.
Nhưng mà, cô vẫn còn một chút lo lắng,
“Em có thể mặc quần áo này không?
Không cần quay về thay quần áo?”
Cố Lâm Hàn nhìn cô, một cái váy nhỏ, mặc trên là áo hodie, thoạt nhìn ra rất có sức sống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mặc dù không trang điểm, nhưng mà, đôi mắt to, hòa với màu da này, cũng không cần bất cứ mỹ phẩm hay trang sức gì, thì cũng đủ xinh đẹp rồi,
“Có thể, cũng không tồi.”
Vu Tịch vẫn không vừa ý, vỗ vỗ mặt của mình, nghĩ, hỏi anh đúng là không có ích gì, một người đàn ông thì hiểu cái gì.
Hắn cười nói, “Em căng thẳng cái gì, em như vậy là rất tốt rồi.”
‘Thật sao?:
“Đương nhiên.” Anh híp mắt.
“Um, hình như vẫn còn thiếu chút gì đó.”
“Cái gì?”
Cô trừng to mắt nhìn anh.
Cố Lâm Hàn cười, cúi đầu, nhéo cằm của cô, hôn lên môi cô.
Vu Tịch sửng sốt, tên này không làm theo kịch bản, làm cô có chút không phản ứng kịp thời, nhưng mà, nếu hôn cũng đã hôn rồi…
Lúc Cố Lâm Hàn muốn tránh ra, cô lại tiến gần hơn.
Cố Lâm Hàn vừa muốn rời khỏi, cảm thấy đầu lưỡi nhỏ của cô đã duỗi ra.
Anh ngẩn người, liền lại triền đi lên, cắn đầu lưỡi của cô, xoay tròn.
Vu Tịch lần này, tiếp tục hôn không dứt.
vốn dĩ chỉ là muốn hôn nhẹ nhàng một chút, kết quả là cô không khách khí.
Đã hôn rồi thì không buông nữa.
Có điều…
Cố Lâm Hàn không chút nào từ chối loại cảm giác này, tiếp nhận nụ hôn của cô, chỉ cảm thấy, người phụ nữ này thật sự không biết xấu hổ, tự mình tiến đến gần, vô cùng chủ động.
Bất quá…
Anh rất thích cô chủ động.
Thật chẳng dễ dàng, hôn xong rồi, Vu Tịch cảm thấy vừa lòng thỏa ý, cảm thấy tựa hồ, chính mình vừa rồi cũng không căng thẳng đến thế.
Xuống xe rồi, lại không muốn.
Bỗng chốc nhìn thấy, Hứa Khả cùng cố Lâm Lệ thế nhưng cũng xuống xe.
Ai, các người
Hứa Khả nhìn hai người cùng nhau đi tới.
Cố Lâm Lệ nói, “Hai người làm sao tới rồi.”
Vu Tịch không ngờ tới lập tức đụng phải hai cái người này.
Cô không khỏi nhìn về phía cố Lâm Hàn trước.