Và càng là như vậy, Vu Tịch càng cảm thấy, gia đình mình tệ như thế, nhưng Thư Nhã vẫn đối xử tốt với mình…
Cô nhìn Thư Nhã đầy biết ơn, có thể gả vào nhà họ, là một điều may mắn.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được ban phước lành.
Có lẽ là thai nhi trong bụng cô đã ban tặng cho chính mình phần may mắn này và để cô gặp may một lần.
Mọi người chuẩn bị rửa tay ăn cơm, Vu Tịch vẫn ngồi co ro ở sô pha, nhìn một nhà ba người ngồi đối diện nhau, cô không đứng dậy đi chỗ khác, cũng không muốn nói chuyện với họ. Mặc dù trong lòng cô sớm đã chấp nhận số phận, nhưng mà thật sự, đôi khi cần đến sự có mặt của họ, cô một lần lại một lần cảm thấy thất vọng buồn lòng hơn.
Cô không biết tại sao cô gặp phải một người mẹ như vậy.
Lúc này, Cô Lâm Hàn ngôi bên cạnh cô.
Dù gì thì họ cũng đã quen biết nhau từ lâu, tuy là thường xuyên cãi nhau, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là anh đã có thể biết được cô ấy bị làm sao.
Ví dụ như nhìn phía trước như vậy, bộ dáng ưu thương, đoán chừng là nếu không cố chịu đựng lại muốn nổi giận.
Có lẽ bởi vì đang ở nhà họ cố, mới kiềm chế cho đến tận bây giờ.
Cố Lâm Hàn nhìn cô: “Đang nhìn cái gì vậy.”
Vu Tịch lẩm bẩm nói: “Mẹ em thường nói một câu chính là, kiếp trước rốt cuộc tạo nghiệt gì, lại sinh ra em. Nhưng em cảm thấy, kiếp trước em chắc là giết người phóng hỏa, nên kiếp này số phận mới xui xẻo như thế này.”
Cố Lâm Hàn dừng lại, nhìn cô, từ phía sau nhìn thấy cô đang nắm chặt tay, có một loại xúc động muốn nắm lấy nó.
Nhìn chằm chằm vào đó, sau một lúc lâu…
Anh mới di chuyển một chút về phía đó.
Vu Tịch nói tiếp: “Mẹ em nói như vậy, bác gái có thể hay không sẽ tức giận?”
Cố Lâm Hàn đáp lại: “Làm sao có thể.”
Anh hơi nghiêng người sang một bên, cuối cùng cũng từ từ dựa sát vào cô.
Trên người Vu Tịch luôn có hương thơm, không thể nói rõ đó là mùi hương gì, nhưng anh biết, cô không dùng nước hoa, cũng không dùng đồ trang điểm.
Rốt cuộc tuổi còn nhỏ, lúc không có việc gì thì không cần hóa trang.
Nhưng là trên người cô lại có một mùi thơm đặc biệt, khiến mọi người cảm thấy được có lẽ đây là cái gọi là, hương thơm nữ tính.
Đến gần hơn, anh cúi đầu nói: “Mẹ anh biết em là em, bọn họ là bọn họ. Hơn nữa, họ cũng biết là em được bà nội nuôi lớn, có quan hệ không tốt với người trong nhà.”
Vu Tịch ngẩng đầu lên: “Tuy nhiên, ai gặp
phải một nhà mẹ đẻ như vậy, vẫn sẽ cảm thấy bực mình, haiz…”
“Em xem mẹ anh cũng không phải là người sợ phiền phức, nếu không thì sẽ không kiên quyết phải mời người đến đây. Được rồi, đừng nghĩ nhiều.” Anh nhìn một bên tay của cô, kéo qua, nắm ở trong tay chính mình, dường như muốn an ủi, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Nghĩ nhiều như vậy, mặt ủ mày chau, bé con trong bụng em, lại giống em, sẽ có nếp nhăn mất.”
Vu Tịch sửng sốt, sờ sờ mặt mình nói: “Ai có nếp nhăn!”