“20.”
“Thích đồ ngọt hay đồ mặn đây?”
“Đồ ngọt.”
“Vậy là mấy món này đây, đều là những món ăn vặt rất ngon, hehe, anh đẹp trai, mua cho bạn gái đúng không?”
Nhìn thấy trên mặt đang cười nhếch mép, mặt của Cố Lâm Hàn ngay lập tức…đỏ lên rồi.
Đôi mắt anh chớp vài lần.
Có chút căng thẳng, thầm nghĩ, nên trả lời như thế nào đây…
Chẳng qua chỉ là câu hỏi của một người xa lạ, sao lại suy nghĩ nên trả lời như thế nào một cách nghiêm túc như vậy?
Haiz.
Lúc này…
“Ê, anh vẫn chưa mua xong sao, tôi đến rồi nè.
Vu Tịch chạy vào.
Cố Lâm Hàn ngẩng đầu nhìn, gãi gãi đầu, nhìn nhìn đồ ăn vặt đang cầm trong tay.
“Haiz, ừa, sợ ban đêm em đói rồi kêu réo suốt, mua cho em ít đồ ăn.”
Mắt Vu Tịch phát sáng.
“Wow, có lòng tốt như vậy.”
Cô cười hihi đi qua đó, nhìn cố Lâm Hàn, không nghĩ đến anh cũng có lúc đối với mình lại vô cùng tốt như vậy.
Cố Lâm Hàn gãi đầu: “ừa, cho heo ăn mà, phải siêng năng.”
“Cút, anh nói ai là heo.”
Cố Lâm Hàn đưa đồ ăn vặt cho cô: “Cho
em, còn muốn không?”
Vu Tịch nhìn anh chầm chầm, cúi đầu nhìn đống đồ ăn vặt.
Phát hiện số đồ ăn cũng không tệ, toàn là món mình thích.
“Aiya, được đấy, anh chọn đều là những món tôi thích.”
Cố Lâm Hàn thấy cô vui vẻ như vậy trong lòng cũng bất giác vui mừng khôn siết.
Nhưng nhân viên cửa hàng ở bên cạnh đột nhiên cắt ngang.
“Bạn trai của cô rất có tâm đó, vừa mới hỏi tôi con gái thường thích ăn gì, đặc biệt mua cho cô đó.”
“…” phốc.
Nụ cười trên gương mặt của cố Lâm Hàn đột nhiên biến mất.
Vu Tịch nhìn anh.
Bạn trai?
cố Lâm Hàn một tay giựt đống đồ ăn về.