Hôn Nhân Mạc Danh Kì Diệu

Quyển 2 - Chương 13



Ngoại trừ mối tình đầu thất bại, Tương Duyệt gần như không có kinh nghiệm yêu đương nào khác. Năm đó khi cùng Thẩm Duy kết giao, thực ra cũng chỉ như bạn bè bình thường, ngoại trừ ngẫu nhiên có một chút cử chỉ ái muội, ngay cả ngang nhiên nắm tay cũng rất ít, loại kinh nghiệm ít ỏi này so với Hoắc Trọng Cẩm, hoàn toàn không thể sử dụng đến.

Tương Duyệt có chút buồn rầu, cũng đối với Hoắc Trọng Cẩm nửa tin nửa ngờ, khi đối phương vươn tay cởi bỏ dây an toàn giúp cậu, hoặc sau khi cậu tắm rửa xong mặc áo choàng tắm đi xuống uống nước, Hoắc Trọng Cẩm như cũ không có bất kỳ phản ứng đặt biệt gì, hoàn toàn là một bộ dáng thờ ơ, cùng lúc trước hoàn toàn bất đồng. Cậu trong lòng biết rõ Hoắc Trọng Cẩm cùng hai chữ cấm dục hoàn toàn không thể có quan hệ, vì thế càng ngày càng hoang mang.

Đối phương sở dĩ đưa ra chuyện này, nhất định có mục đích, nhưng ngoại trừ cùng nhau một lần nữa bắt đầu, còn có lý do nào khác không? Cậu nghĩ nghĩ, vẫn không nghĩ ra đáp án.

Tương Duyệt ngồi xuống bên cạnh Hoắc Trọng Cẩm, không yên lòng nhìn màn hình tivi, tự hỏi đến cùng có nên đi hỏi chuyện này hay không. Quả thật Hoắc Trọng Cẩm có lẽ sẽ không tức giận, nhưng hơn phân nửa cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ, một khi đã thế, liền không cần làm ra chuyện không cần thiết. Cậu vừa nghĩ vậy, liền nghe thấy Hoắc Trọng Cẩm hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”

“Không, không có gì…” – Tương Duyệt bị nước trong miệng làm sặc, ho khan vài tiếng.

Cậu cũng không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì, kỳ thật cậu hiểu rõ chuyện Hoắc Trọng Cẩm đã quyết định là không thể thay đổi, mà lúc đó cậu cũng đã đáp ứng. Thế nhưng sau khi cãi nhau xong, muốn lấy quan hệ cá nước thân mật để chấm dứt chiến tranh lạnh, chuyện này không có gì kỳ lạ. Có điều kể cả cậu chủ động tới gần, Hoắc Trọng Cẩm cũng sẽ cự tuyệt, tựa như hiện tại, cậu chỉ mặc một cái áo choàng tắm, thế nhưng Hoắc Trọng Cẩm thậm chí không hề liếc mắt nhìn cậu nhiều hơn một cái, Tương Duyệt không khỏi có chút uể oải.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Tương Duyệt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ chính đang đóng chặt, sau đó trở lại trong phòng khách không người, một mình ngủ trên chiếc giường trống trải, không khỏi sinh ra một tia tịch mịch.

Hoắc Trọng Cẩm quả nhiên nói không sai, một tuần kế tiếp, Tương Duyệt gần như không thể nhìn thấy đối phương, ngay cả bữa tối cũng rất ít khi ăn cùng nhau, bởi vì Hoắc Trọng Cẩm phải đi xã giao. Hai người ngoại trừ trước khi đi ngủ ở chung một lát, nói với nhau vài câu, liền không có tiếp xúc nào khác, huống hồ bây giờ còn bị vây trong tình huống phân phòng ngủ, thời gian ở chung với nhau có thể nói là thấp nhất từ trước đến nay.

Tương Duyệt hiểu rõ Hoắc Trọng Cẩm bề bộn nhiều việc, hơn nữa còn phải xử lý công tác, thế nhưng nếu có thể, cậu vẫn muốn cùng Hoắc Trọng Cẩm có thêm nhiều tiếp xúc, kể cả nói chuyện phiếm vô nghĩa cũng được. Nhưng mà đối phương cực kỳ bận rộn, Tương Duyệt vì tránh bỏ qua thời gian ngắn ngủi cùng đối phương tiếp xúc trước khi đi ngủ, đơn giản liền đem sách vở chuyển đến phòng khách, một bên làm bài tập, làm báo cáo, một bên chờ đợi đối phương trở về.

Đêm nay cũng thế, chỉ là Hoắc Trọng Cẩm chậm chạp không có trở về, Tương Duyệt lại không muốn gửi tin nhắn quấy rầy đối phương, như vậy giống như đang thúc giục. Cậu có cảm giác đối phương sẽ không cao hứng, sau đó đơn giản liền ở trong phòng khách chờ, bất tri bất giác liền ngủ mất

Lúc này thời tiết còn hơi lạnh, cậu trong lúc nửa tỉnh nửa mơ không biết bắt phải cái gì liền che lấy thân thể, cuộn mình trên sô pha. Không biết qua bao lâu, bên tai vang lên tiêng cửa mở rồi lại có tiếng đóng cửa, Tương Duyệt mới hoảng hốt tỉnh lại, thuận tay xoa xoa mắt.

“Anh về rồi…” – Cậu còn buồn ngủ nói.

Hoắc Trọng Cẩm đi vào phòng khách cởi áo khoác ngoài, thuận tay cởi đồng hồ, sau đó ngồi xuống sô pha cách đó không xa, trên người còn mang theo mùi rượu, trên mặt không có nhiều biểu tình, chỉ như có như không hiện lên một tia ủ rũ.

Tương Duyệt chậm rì rì ngồi dậy, vừa định lên tiếng, liền thấy đối phương dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn cậu.

Cậu không khỏi ngẩn ra, theo tầm mắt đối phương nhìn xuống, lúc trước cậu mới ngủ được một nửa liền cảm thấy lạnh không chịu nổi, thần trí mơ hồ liền thuận tay cầm lấy vật gì đó che khuất thân thể, đó hóa ra lại là áo khoác của Hoắc Trọng Cẩm. Cậu không phát hiện ra điều này có gì không đúng, vì thế mờ mịt hỏi: “Sao vậy?”

Hoắc Trọng Cẩm lại hỏi: “Em đang cố ý sao.”

“Hả?” – Tương Duyệt nhất thời không ý thức được đối phương đang nói cái gì.

“Ôm quần áo của anh ngủ.” – Hoắc Trọng Cẩm nhìn cậu, ánh mắt khó đoán.

Tương Duyệt lúc này mới ý thức được, giống như rốt cuộc nhận ra vật trên tay mình nóng bỏng như khoai nướng, vội vàng đem áo khoác trên tay bỏ xuống. Cậu chỉ là vô ý làm vậy, cũng không phải cố ý như Hoắc Trọng Cẩm nói. Thế nhưng nghe đối phương nói, cậu mới chợt nhớ cái áo khoác nọ Hoắc Trọng Cẩm đã từng mặc qua, trên đó còn lưu lại khí tức của anh, còn có một chút mùi thuốc lá mỏng manh. Mà chính mình lại ôm quần áo của anh đi ngủ, nhìn thế nào cũng giống như đang ám chỉ bản thân tịch mịch, dục cầu bất mãn …

“Chỉ tình cờ mà thôi.” – Cậu vội vàng giải thích.

Hoắc Trọng Cẩm cởi bỏ caravat, không nói thêm gì. Tương Duyệt nghĩ nghĩ, đứng dậy đi vào trong bếp chuẩn bị mật ong, chung quy cũng chung sống cùng nhau hai năm, khi đối phương say rượu cần cái gì cậu đều biết rõ ràng. Hoắc Trọng Cẩm tiếp nhận cái chén, không có nói cảm ơn cậu, nhưng trong nháy mắt khi ngón tay hai người chạm vào nhau, phảng phất như có dòng điện chạy qua, Tương Duyệt không khỏi ngốc nghếch chớp mắt một cái.

Có lẽ là vì lâu lắm rồi không có tiếp xúc, cho nên cảm xúc này có vẻ vô cùng xa lạ.

Hoắc Trọng Cẩm chú ý tới biểu tình của cậu, uống một ngụm mật ong sau đó mới hỏi: “Sao vậy?”

Mặc dù biết rõ mình có chuyện gì, thế nhưng Tương Duyệt vẫn xấu hổ mở miệng, lập tức lắc lắc đầu. Có lẽ là vì cùng Hoắc Trọng Cẩm hôn môi, ôm ấp đụng chạm đã sớm trở thành một phần trong sinh hoạt của cậu, cho nên bất ngờ dừng lại, Tương Duyệt hiển nhiên không thích ứng kịp. Có vài lần cậu muốn đi hôn đối phương, nhưng lại nhớ tới mình từng bị ngăn cản liền do dự.

Có lẽ Hoắc Trọng Cẩm thành thục hơn so với cậu nhiều, cho nên đối với loại chuyện này có thể thờ ơ, thế nhưng Tương Duyệt biết rõ bản thân mình không làm được. Cho dù không thể lên giường, cậu cũng muốn được đối phương vuốt ve, hoặc là cái gì cũng không làm, chỉ yên lặng tựa vào nhau cũng được. Không biết bắt đầu từ khi nào, cậu đã biến thành bộ dạng này, bản thân Tương Duyệt cũng thấy bất ngờ.

Tương Duyệt nuốt một ngụm nước miếng, lặng lẽ xê dịch vị trí một chút, tiến lại gần đối phương hơn. Hoắc Trọng Cẩm vẫn nhìn cậu như trước, hình như không hiểu cậu muốn làm gì, hay là đã hiểu nhưng lại lười từ chối hoặc đứng dậy tránh ra. Mặc kệ như thế nào, Tương Duyệt vẫn nhịn không được vươn tay cầm lấy tay đối phương, khi nhận ra đối phương không có ý từ chối mới nhẹ nhàng thở ra.

Cậu cảm giác bản thân giống như bị chế ước vậy, lại phảng phất giống như sắp nghiện, mà Hoắc Trọng Cẩm ngồi cách đó không xa lại thờ ơ lạnh nhạt. Tương Duyệt nhận ra đối phương lựa chọn dừng lại tất cả thân mật hình như có mục đích riêng, nhưng lại không rõ đối phương đến tột cùng là muốn chứng minh điều gì.

_Anh một chút cũng không muốn sao? – Tương Duyệt nhịn không được hỏi – Em không nói lên giường, mà là…

Hoắc Trọng Cẩm buông chén nước xuống, giống như không có việc gì hỏi: “Giống như vậy?”. Nói xong lập tức lấy ngón tay nhẹ nhàng cào cào vào lòng bàn tay Tương Duyệt, Tương Duyệt giật mình, trong lòng bàn tay rất ngứa. Một loại cảm giác khó nói rất nhanh hiện lên trong lòng, khiến cho cậu ẩn ẩn sinh ra một tia nôn nóng cùng không thỏa mãn.

Cậu buông tay ra, khi đang muốn đứng dậy rời đi, cổ tay liền bị đối phương kéo lại.

“Như vậy liền không chịu nổi?” – Hoắc Trọng Cẩm hỏi, trong giọng nói tựa hồ mang theo một tia đùa cợt.

Tương Duyệt không nói gì, nói thật, cậu cũng không biết lúc này nên làm cái gì bây giờ.

Lời đối phương nói cái gì cũng đúng, thế nhưng cậu không thể từ đó tìm kiếm những điều mà mình muốn biết, có điều cậu thật sự không thể làm như cái gì cũng chưa phát sinh, chung quy vẫn mở miệng hỏi: “Anh đến cùng là muốn làm cái gì?”. Cậu không phải đang thầm oán, mà là thực lòng muốn hỏi rõ ràng. Đối phương không nói, cậu cũng không có khả năng đoán được, hơn nữa lúc trước Hoắc Trọng Cẩm cũng vừa nói qua mặc kệ có chuyện gì đều có thể hỏi anh, vì thế Tương Duyệt đơn giản liền hỏi.

“Anh đang hoài nghi một chuyện.” – Hoắc Trọng Cẩm ngược lại không có ý khiến cậu khó xử, không cần nghĩ ngợi liền trả lời.

“Chuyện gì?”

“Em đến cùng là vì cái gì mà thích anh.”

Tương Duyệt ngây ngẩn cả người.

“Em nói cho anh biết là vì cái gì sao?” – Hoắc Trọng Cẩm lại hỏi.

Tương Duyệt á khẩu không trả lời được. Thành thật mà nói, Hoắc Trọng Cẩm quả thật có rất nhiều điểm đáng để cho người ta thích, thế nhưng tất cả đều không phải nguyên nhân chính khiến cậu động tâm. Cậu nghĩ đến đây, bỗng nhiên ý thức được Hoắc Trọng Cẩm đang muốn làm gì.

Hai năm nay sinh hoạt cực kỳ an ổn, đối phương có lẽ cho rằng hai năm sinh hoạt này là nguyên nhân khiến cậu thích anh, vì thế liền đem những gì anh từng cho cậu đều thu hồi lại. Đầu tiên là sự ôn nhu cùng khoan dung của người trưởng thành, thứ hai là những điều cả hai cùng thích thú khi yêu đương, hiện tại là những cử chỉ thân mật…Có thể hiểu, đây không phải là chấm dứt, mà kế tiếp sẽ có càng nhiều phương diện cậu cần phải nếm thử.

Cái này giống như là một thí nghiệm vậy.

Cho nên Hoắc Trọng Cẩm mới muốn cậu nhớ kỹ, còn thông báo đó chỉ là bắt đầu.

Đối phương làm đủ thứ, đơn giản chỉ là muốn chứng minh tình cảm của cậu là thật hay giả. Thế nhưng thí nghiệm này ngược lại cũng chứng minh một chuyện khác: Hoắc Trọng Cẩm căn bản cũng không tin tưởng cậu. Hoặc là nên nói, ngoài mặt là tin, thế nhưng trong lòng vẫn còn vài phần bán tin bán nghi, vì vậy mới thuận theo ý cậu một lần nữa bắt đầu, đồng thời đem quan hệ xác thịt giữa hai người tất cả đều chấm dứt.

_Vậy còn anh? – Tương Duyệt trầm mặc một lát, mới tiếp tục mở miệng – Anh thích em vì cái gì?

_Bởi vì em rất đáng yêu. – Hoắc Trọng Cẩm ngắn gọn đáp, trên mặt cũng không có một tia xấu hổ.

Không biết tại sao, sau khi nghe được câu trả lời này, trên mặt Tương Duyệt bắt đầu nóng lên. Nhưng rất nhanh cậu liền ý thức được đáp án như vậy rất không rõ ràng, không khỏi ngồi xuống một lần nữa, hạ giọng nói: “Lý do này hoàn toàn không xác đáng, người đáng yêu hơn em có nhiều lắm.”

_Em rất ngoan – Hoắc Trọng Cẩm lại nói.

Tương Duyệt không muốn biểu hiện rõ ràng như vậy, thế nhưng sự sung sướng sau khi được khen rất khó mà che giấu. Cậu đành phải tránh mắt đi, kiềm chế khóe môi sắp cong lên, sau đó hàm hồ hỏi: “Còn gì nữa?”

_Tuổi của em nhỏ hơn anh rất nhiều.

_Nhỏ tuổi cũng coi như lý do? – Cậu cảm thấy ngạc nhiên – Em còn nhớ anh rõ ràng từng cười nhạo em không có kinh nghiệm, còn nói khi anh cùng người khác lên giường, em còn đang ở nhà trẻ chơi xếp gỗ.

_Nghĩ như vậy, không phải càng khiến cho người ta hứng phấn sao. – Hoắc Trọng Cẩm tự nhiên đáp.

_…- Tương Duyệt hoàn toàn không biết nên đáp lại như thế nào, bỗng nhiên nhớ tới một khả năng – Anh có say không?

_Anh không say. – Hoắc Trọng Cẩm bình tĩnh nói.

Tương Duyệt nhìn ánh mắt thoáng mông lung của đối phương, trong lòng không dám gật bừa, lập tức lại nói: “Chiếu theo anh vừa nói, em đây cũng có thể nói em thích anh bởi vì bộ dạng anh dễ nhìn, lại đối với em rất ôn nhu.”

_Chính em cũng biết không phải bởi vì lý do đó – Hoắc Trọng Cẩm ngược lại trả lời rất trấn định.

Bị đối phương hoàn toàn nói trúng, Tương Duyệt căn bản không thể phản bác. Đến tột cùng là vì cái gì mà thích, cậu đến nay vẫn như trước không rõ, đột nhiên có một ngày mới bắt đầu ý thức được bản thân mình cư nhiên rất để ý Hoắc Trọng Cẩm, mà khi đó bọn họ đã sớm xảy ra quan hệ. Tương Duyệt tuy rằng có thể khẳng định tình cảm của mình, thế nhưng lại không có cách nào biết được nguyên nhân của nó bắt đầu từ đâu.

_Không biết được đáp án chính xác, anh không thể an tâm. – Hoắc Trọng Cẩm nói.

_Cho nên anh mới không thể hoàn toàn tin tưởng em, còn dùng cách này để làm thí nghiệm – Tương Duyệt có chút khó tin.

_Phải – Hoắc Trọng Cẩm đáp lại rất thản nhiên.

_Anh sẽ không sợ em vì chuyện này mà tức giận sao? – Tương Duyệt hoang mang hỏi.

Hoắc Trọng Cẩm không nói gì, Tương Duyệt rốt cuộc ý thức được đối phương đương nhiên không phải không để ý chuyện này, nhưng so với chuyện này, anh càng muốn xác nhận — hoặc là nói chứng minh – tình cảm của cậu dành cho anh là thật, mà không phải bởi vì nhất thời xúc động, mù quáng đáp trả.

Cậu trước đây đã biết suy nghĩ của Hoắc Trọng Cẩm so với mình sâu xa hơn rất nhiều, thế nhưng lại không nghĩ tới đối phương sẽ vì để ý loại chuyện này mà không tiếc thử cậu. Dựa theo lẽ thường, Tương Duyệt hẳn là nên bởi vì bản thân chẳng hay biết gì bị trở thành chuột bạch mà cảm thấy không vui, thế nhưng cậu lại có cảm giác chính mình cũng không tức giận.

Hóa ra Hoắc Trọng Cẩm cũng sẽ vì cậu mà lo được lo mất, thậm chí đối với mối quan hệ của cả hai cảm thấy bất an, loại cảm tính yếu ớt này cùng với thái độ bình thường của đối phương thật sự tương phản quá lớn. Tương Duyệt nhịn không được nắm chặt tay đối phương, không chút nghĩ ngợi nói: “Anh thật đáng yêu!”

「……」 Hoắc Trọng Cẩm hiếm khi lộ ra vẻ mặt không biết nên nói cái gì.

Cậu đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Tại sao anh lại không trực tiếp hỏi em?”

“Ngay cả chính em cũng không biết đáp án, không phải sao.” – Hoắc Trọng Cẩm nói.

Tương Duyệt ngẩn ra, ngượng ngùng không nói. Ngay cả xác định tình cảm của mình cũng phải mất đến hai năm, Hoắc Trọng Cẩm đối với việc này nảy sinh nghi ngờ cũng không có gì lạ, bất quá đối phương đại khái cũng không có ý định giấu diếm, bằng không cũng sẽ không trả lời ngay sau khi cậu vừa hỏi.

Quả thật tự hỏi loại chuyện này sẽ có cảm giác quá để tâm đến chuyện vụn vặn, có điều nếu chuyện này không khiến đối phương cảm thấy phức tạp, Hoắc Trọng Cẩm cũng không cần thiết phải dùng đến phương pháp như vậy. Từ góc độ khác mà nói, cũng có thể giải thích là đối phương cực kỳ để ý đến đáp án thực sự.

_Em chưa từng nghĩ tới anh sẽ để ý đến chuyện này…- Tương Duyệt thừa nhận bản thân chưa hiểu hết Hoắc Trọng Cẩm, thế nhưng chuyện này quả thật hoàn toàn ngoài dự kiến.

_Lúc vừa mới nhận thức em nên biết, anh vốn không phải người tốt – Hoắc Trọng Cẩm trầm giọng nói – Mọi chuyện anh làm đều là vì chính mình, kết hôn cùng em cũng vậy.

_Em chưa từng có cảm giác anh là người tốt. – Tương Duyệt nhịn không được thoáng nở nụ cười – Thế nhưng anh rất ôn nhu.

Cậu nói xong, nhịn không được nắm ngón tay đối phương một chút: “Em hiểu ý anh, ngủ ngon”. Cậu buông tay Hoắc Trọng Cẩm, chuẩn bị lên lầu, nghĩ tới việc gì đó liền quay đầu lại: “Ngày mai anh sẽ nói tất cả đều là lời nói lúc say sao?”

_Em nói xem. – Hoắc Trọng Cẩm từ chối cho ý kiến, nhưng ánh mắt so với bình thường có thêm vài phần nhu hòa.

——

Lời tác giả

Giải đáp nghi vấn:

Tôi không biết dùng weibo.

Thời gian xuất bản đại khái đợi viết xong mới có thể xác định…^^

——

…… Tương Duyệt cư nhiên thích mình.

Sau khi nghe được những lời này, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Hoắc Trọng Cẩm đó là: Tại sao?

Cũng không phải không cảm thấy vui vẻ, thế nhưng anh không thể thuyết phục bản thân cứ thế nhận đáp án, sau đó cái gì cũng không suy nghĩ, tựa như trong truyện xưa vậy, hai nhân vật chính yêu nhau sau đó bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc…Anh làm không được.

Có một số việc anh đại khái cả đời này cũng sẽ không nói ra, nhưng từ một khắc chấp nhận lời cầu hôn của Tương Duyệt, Hoắc Trọng Cẩm liền ý thức được hết thảy mọi chuyện đều bắt đầu không đi theo sự khống chế của anh. Đã không chỉ là chuyện của một mình anh, mà là chuyện của bọn họ. Mới đầu anh có chút không thích ứng, mọi việc thoát ly khỏi sự khống chế của anh, nhưng vẫn ở trong phạm vi anh có thể chấp nhận được. Sau đó anh từ từ tiếp nhận loại sinh hoạt này, bắt đầu chuỗi ngày nhìn như không sầu lo.

Có lẽ lúc ấy Tương Duyệt là bởi vì xúc động mà cầu hôn, thế nhưng Hoắc Trọng Cẩm cũng không có cảm giác chuyện này có gì không tốt. Anh nghĩ cuộc sống hôn nhân đại khái chính là hai người không chán ghét nhau ở chung một chỗ, ngẫu nhiên cùng lên giường, có lẽ sẽ có con, không có cũng không sao. Nếu lấy tiêu chuẩn rộng rãi gần như tùy tiện này mà nói, Tương Duyệt không thể nghi ngờ là đối tượng kết hôn tốt nhất, hơn nữa Hoắc Trọng Cẩm hoàn toàn ý thức được hảo cảm của mình dành cho đối phương cũng không ít…

Nói tóm lại, Hoắc Trọng Cẩm đối với hôn nhân không chú trọng tình cảm, nhưng tình cảm sâu cạn bao nhiêu đều nằm trong phạm vi khống chế của anh, anh tận lực biểu hiện ôn nhu khắc chế. Tương Duyệt đối với loại sinh hoạt này cũng không có bất cứ oán hận nào, độ quen thuộc và tin tưởng anh cũng càng ngày càng tăng, cho nên có một đoạn thời gian anh vẫn cho rằng cuộc sống như vậy vẫn sẽ tiếp diễn, cho dù anh không có cảm giác Tương Duyệt thích anh.

Cho đến khi Tương Duyệt đột ngột tỏ tình với anh.

Hoắc Trọng Cẩm đến khi đó mới hiểu vấn đề của mình đến tột cùng là ở chỗ nào.

Anh cũng không phải không muốn chiếm được tình cảm của Tương Duyệt, ngược lại, anh rất muốn, thế nhưng phương thức cho nhận này khiến anh không thể yên tâm. Tương Duyệt đương nhiên sẽ không lừa anh, Hoắc Trọng Cẩm cũng tin tưởng câu nói kia là thật, duy nhất có một vấn đề là: Đến tột cùng là vì cái gì.

Không biết được lý do rõ ràng, anh không thể an tâm, những lời này cũng không phải nói dối.

Nếu tình cảm nảy sinh không cần bất kỳ lý do gì, như vậy nếu nó biến mất cũng chẳng cần lý do, chỉ có thể xác nhận tình cảm đang tồn tại hay biến mất, loại trạng thái như vậy tương đối tiêu cực. Nhưng Hoắc Trọng Cẩm thà rằng tích cực thêm một chút.

Anh cần xác thực lý do khiến bản thân hoàn toàn tin tưởng đối phương, đồng thời đem lý do này làm chứng cứ để cả hai có thể ở chung một chỗ. Nếu tình cảm biến mất, ít nhất anh còn biết làm cách nào để có thể cứu vãn, cho nên anh cần biết hết thảy, khống chế hết thảy.

Hoắc Trọng Cẩm cũng không phải không biết, loại thí nghiệm này có lẽ sẽ khiến Tương Duyệt không vui. Thế nhưng mặc dù anh để ý Tương Duyệt, anh vẫn là loại người này, anh làm hết thảy đều là vì chính mình.

Đối với anh mà nói, hôn nhân và tình yêu không giống nhau, cho nên lúc trước anh gần như khinh suất đáp ứng lời cầu hôn của đối phương. Sau đó lại bởi vì một lời tỏ tình mà trở nên thận trong, thậm chí không tiếc tạm thời buông bỏ quan hệ thân mật giữa hai người.

Không có tình cảm chen lấn vào, anh luôn có thể làm được mọi việc rất tốt, ví dụ như đọc sách hay làm việc, ví dụ như quá khứ anh từng cho rằng không có tình yêu tồn tại trong hôn nhân, mà một lần thí nghiệm này lại hoàn toàn mâu thuẫn.

Anh đương nhiên cũng có lúc muốn đối với Tương Duyệt ôn nhu một chút, thế nhưng anh lại muốn biết bản thân mình có chỗ nào hấp dẫn đối phương. Vì thế anh liệt kê ra tất cả những gì mình từng cho đối phương, tăng giảm điều hòa, thử sắp xếp lại, tựa như nêm nếm gia vị khi nấu ăn vậy, anh muốn biết đâu mới là gia vị thực sự làm ra một món ăn mỹ vị. Thế nhưng trong mắt đối phương, xem ra biểu hiện của anh lại giống như khi gần khi xa cũng không biết chừng.

Việc thí nghiệm này hoàn toàn không giống với những việc anh sẽ làm ra, nhưng nếu Tương Duyệt ngay cả chuyện này cũng không thể chấp nhận thì…

Hoắc Trọng Cẩm nhắm chặt mắt, trầm mặc tựa lưng vào ghế ngồi, điếu thuốc trên tay đã cháy gần hết, hơi hơi nóng một chút, anh buông ngón tay ra, tro tàn nhất thời liền rơi xuống theo khói thuốc.

Anh có thể dùng sự khoan dung nhất đối đãi với vị hôn phu của mình, không hề có một lời oán hận khi trên lưng đeo trách nhiệm hôn nhân. Thế nhưng anh lại không thể dùng đồng dạng thái độ để đối đãi với người mà mình đã nói hết lời yêu. Tính cách của anh đa nghi, hơn nữa không có cảm giác an toàn, trừ phi tất cả anh đều nắm trong lòng bàn tay. Nhưng thí nghiệm này không có khả năng kéo dài, chung quy không phải lần nào làm thí nghiệm cũng có thể tìm ra đáp án, cho nên trong lòng anh âm thầm thiết lập một kỳ hạn không dài không ngắn, nhưng không hề đem chuyện này nói cho Tương Duyệt.

Nếu Tương Duyệt cuối cùng không thể chịu đựng được thử thách của anh, không thể không lựa chọn buông tay, như vậy cũng không sao, trên thế giới này tình cảm không có khả năng có thể bao dung vô hạn. Cho dù Tương Duyệt vì thế mà cảm thấy chán ghét, muốn chia tay, anh cũng sẽ không trách cứ đối phương, anh vốn chính là loại người này, nếu đối phương không thể chấp nhận, đương nhiên cũng chỉ còn cách chia tay.

Có lẽ tình cảm sẽ khiến cho một số người cố gắng trở thành người tốt hơn, tuy nhiên đó không phải là lựa chọn của Hoắc Trọng Cẩm. So với trở nên tốt hơn để được chấp nhận, anh thà rằng khiến cho đối phương nhìn rõ bóng ma xấu xí trong lòng mình. Nếu đối phương đã biết rõ như thế mà vẫn đồng ý chấp nhận anh, như vậy tình cảm giữa bọn họ mới có ý nghĩa.

Mặc khác, nếu Tương Duyệt không thể chấp nhận, hoặc là bởi vì nhận rõ bộ mặt thật của anh mà trở nên kiêng kị, như vậy liền chứng tỏ tình cảm của đối phương không đủ sâu sắc. Nếu thế sau khi chia tay đối phương có lẽ sẽ cảm thấy khổ sở, bất quá cũng chỉ là tạm thời. Khi quyết định thử Tương Duyệt, anh cũng đã có cảm giác mình sẽ bị chán ghét, chuyện tới nước này, không có khả năng lại rút lui.

—————

Lần đầu tiên cãi nhau là do một việc nhỏ không đáng nhắc tới, Hoắc Trọng Cẩm đã quên mình nói cái gì, đại khái là có chút quá đáng. Thế nhưng Tương Duyệt lại tức giận đến mức hai gò má đỏ ửng lên, rất nhanh liền xoay người rời đi, có lẽ là đi nơi nào đó khiến bản thân bình tĩnh lại. Có điều ngay cả khi tức giận đối phương cũng đều biểu hiện mềm mại như thế, động tác đóng cửa vẫn nhẹ nhàng như dĩ vãng, nếu không phải nhìn thấy sắc mặt giận dữ của Tương Duyệt, anh có lẽ sẽ cho rằng đó chỉ là ảo giác.

Trận cãi vã nho nhỏ đó hai người đều không hẹn mà cùng ném ra sau đầu, Tương Duyệt không đề cập tới, anh cũng không nói. Buổi tối khi hai người cùng nhau ngồi ăn bữa tối, Tương Duyệt cúi đầu, trầm mặc khác thường ăn cơm, ăn rất chậm, giống như không hề thèm ăn. Hoắc Trọng Cẩm chẳng qua chỉ múc cho đối phương một chén canh nóng, tượng trưng cho làm lành, Tương Duyệt liền nguôi giận.

Lần một lần hai, rồi lần ba…Chuyện như vậy càng ngày càng nhiều, lặp đi lặp lại nhiều đến không đếm được.

Có khi là thái độ quá mức lãnh đạm, có khi là thường xuyên không trả lời điện thoại tin nhắn, có khi là anh không giải thích hiểu lầm, có khi là nói chuyện không nể mặt, giống như bất cứ chuyện gì đều có thể trở thành đề tài để cãi nhau. Mặc dù cả hai người đều không cố ý nặng lời, tính tình Tương Duyệt lại ôn hòa, nhưng chỉ cần Hoắc Trọng Cẩm muốn, anh có trăm ngàn phương pháp có thể khuấy động cảm xúc của đối phương.

Tương Duyệt hình như đã dần dần hiểu ra anh lúc lạnh lúc nóng là vì cái gì, chưa từng có một câu oán hận, thế nhưng đến lúc không thể nhịn được nữa vẫn sẽ cảm thấy khổ sở. Lần đầu tiên nhìn thấy hốc mắt của đối phương ửng hồng, Hoắc Trọng Cẩm cũng không khỏi ngẩn ra, trầm mặc không nói, nhưng lúc đó đang ở trên xe, lại đang tắc đường, Tương Duyệt cũng không có khả năng ngay lập tức xuống xe rời đi, liền yên lặng cúi đầu, một lát sau Hoắc Trọng Cẩm mở miệng nói: “Xin lỗi.”

Mặc dù biết chỉ cần chính mình ôm một cái hoặc là hôn môi, biểu hiện áy náy còn tốt hơn so với một câu giải thích ngắn gọn, chỉ cần như vậy liền có thể khiến cho đối phương nín khóc mỉm cười, anh lại không làm như vậy. Tương Duyệt lắc lắc đầu, cái gì cũng không nói, bộ dạng vẫn hết sức khổ sở như trước.

Trong lúc Hoắc Trọng Cẩm tiến hành thí nghiệm gặp phải bình cảnh (không biết làm gì), kỳ hạn anh đặt ra càng ngày càng gần, anh vẫn không tìm thấy lý do mình muốn. Lần đầu tiên khi Tương Duyệt xoay người rời khỏi nhà bọn họ, Hoắc Trọng Cẩm bắt đầu có cảm giác con đường này đã gần đi đến cuối, mà thí nghiệm có lẽ cũng sắp thất bại. Anh bất lực, lại không có biện pháp, nếu như ban đầu có thể đè nén nghi ngờ trong lòng, có thể hoàn toàn tin tưởng Tương Duyệt, anh đã sớm làm như vậy, nhưng cố tình anh lại không làm được.

Những nơi Tương Duyệt có thể đi không nhiều, Hoắc Trọng Cẩm rất nhanh liền đoán được đối phương trở về Tương gia, vì thế trong đêm đó anh liền đi đón đối phương. Tương Duyệt hiển nhiên đã khóc qua, sắc mặt tái nhợt, hai mắt hồng hồng như mắt thỏ, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Cậu cuộn mình trên giường, không thèm liếc mắt nhìn anh.

Hoắc Trọng Cẩm hiểu rõ đối phương vẫn còn đang buồn bực, mà tất cả đều do danh gây ra, anh liền ngồi xuống mép giường, nhất thời cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, ma xui quỷ khiến thốt ra một câu: “Em muốn ly hôn sao?”

Còn không kịp nói thêm câu nào, liền cảm thấy trên lưng nhói đau, Tương Duyệt bình thường gia giáo rất tốt, đá vào lưng anh một cái quả thực không giống với hành động bình thường của cậu. Hoắc Trọng Cẩm hơi hơi giật mình, nhưng một chút cũng không tức giận, anh giữ chặt chân đối phương, mắt thấy đối phương vẫn còn muốn đạp tiếp, đơn giản liền cầm lấy mắt cá chân không ngừng giãy dụa, thấp giọng nói: “Đừng tức giận, là anh không tốt.” – Anh dừng một chút – “Xin lỗi.”

Tương Duyệt bị anh kiềm chế không thể động đậy, lại vẫn tiếp tục trầm mặc.

Ngoại trừ giải thích, Hoắc Trọng Cẩm cũng không biết nên nói cái gì, anh đương nhiên có thể biện giải cho hành động của mình, tìm đại một lý do dễ nghe, tuy nhiên như vậy không có ý nghĩa, hơn nữa anh cũng không muốn làm như vậy. Lại nói Tương Duyệt đối với chuyện này có lẽ cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả.

Đối phương bỗng nhiên mở miệng nói: “Anh có lẽ cảm thấy em rất tùy hứng, kỳ thật so với em anh còn tùy hứng hơn.”

“Ừ” – Anh không phản bác.

Tính cách thật sự của Hoắc Trọng Cẩm chính là như thế, ác liệt, đa nghi, tùy hứng, cố chấp, chẳng qua anh sẽ không đem những mặt không tốt đó thể hiện ra với người trước mặt, bởi vậy khuyết điểm của anh lại nhiều thêm một cái: dối trá. Mặc dù cũng biết Tương Duyệt đã dần dần hiểu rõ chuyện này, thế nhưng Hoắc Trọng Cẩm vẫn không thể nói ra câu nghi hoặc vẫn dấu ở trong lòng, bởi vì anh cũng không biết nên đối mặt với đáp án như thế nào.

“Anh thật quá đáng…” – Tương Duyệt nghẹn ngào – “Bắt nạt em thú vị như vậy sao…”

…… Tuyệt không thú vị. Không bằng nói, bắt nạt Tương Duyệt, anh cũng đồng thời tra tấn chính mình, giống như tự tay đem Tương Duyệt đẩy ra càng ngày càng xa, đem tình cảm của hai người tan biến gần như không còn, mà Hoắc Trọng Cẩm chỉ có thể bất lực đứng ở chỗ cũ đưa mắt xa xa nhìn đối phương. Anh đương nhiên cũng có thể tận lực che giấu chỗ thiếu hụt, chỉ dùng bộ mặt tốt nhất đối diện với Tương Duyệt, giả tạo trở thành một người tốt khiến cho đối phương yêu thích, tựa như hai năm vừa qua vậy, thế nhưng như thế chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

“Cho nên anh mới nói hôn nhân và tình yêu không giống nhau” – Hoắc Trọng Cẩm trầm mặc thật lâu, sau đó rốt cuộc mở miệng – “Nếu yêu đương, anh không thể ở chung với em giống như trước đây.”

“Vậy anh muốn em làm thế nào!” – Tương Duyệt nhịn không được đề cao âm lượng – “Anh không thể nói thẳng sao? Còn tiếp tục như vậy, em…em…” – Cậu chưa nói xong lại không khỏi khóc lên, giống như trẻ con vậy, nghẹn ngào nghe vào tai thật đáng thương.

Hoắc Trọng Cẩm trong lòng rất đau. Anh đương nhiên không phải không nghĩ vãn hồi đối phương, thế nhưng nếu chính mình chỉ có thể khiến cho đối phương khó chịu, như vậy tiếp tục còn có ý nghĩa gì?

Tương Duyệt khóc một trận, Hoắc Trọng Cẩm rốt cuộc nhịn không được cúi đầu, làm việc mà bản thân anh vẫn luôn muốn làm, trên khuôn mặt ẩm ướt kia hôn một cái lại một cái. Tương Duyệt không kháng cự, mặc dù có chút sửng sốt, nhưng vẫn rất nhanh vươn tay ôm lấy anh, thút tha thút thít đem mặt chôn trên vai anh.

Hoắc Trọng Cẩm đối với việc này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cho dù anh làm tổn thương đối phương, thế nhưng Tương Duyệt vẫn như cũ không bài xích, như này nên nói là ngây thơ hay dễ mềm lòng, có lẽ là cả hai…Anh cúi đầu hôn môi đối phương, nếm được một chút mùi vị thản nhiên, Tương Duyệt tiếng khóc dần dần dừng lại, trên mặt lộ ra một chút biểu tình xấu hổ cùng vô thố.

Đến lúc này, Hoắc Trọng Cẩm mới nhận ra thân thể đối phương nóng cực kỳ, đây cũng là đương nhiên, chung quy cả hai người đã mấy tháng nay chưa từng thân mật đến như vậy, nhiều nhất cũng chỉ có ngắn ngủi hôn môi, ngay cả ôm cũng rất ít. Anh làm thế là vì muốn biết tình cảm của Tương Duyệt không phải xuất phát từ lý do này, thế nhưng hiện tại, xem ra lại tạo thành một loại hiệu quả khác.

Tương Duyệt quẫn bách ngẩng đầu nhìn anh, hai người nửa người dưới đều có phản ứng.

Khi Hoắc Trọng Cẩm đang muốn bứt ra xuống giường, liền bị đối phương dùng lực ôm chặt cổ: “Anh muốn đi đâu?”

“…” – Anh không nói gì.

“Ngay cả chuyện này anh cũng không muốn cùng em làm sao?” – Tương Duyệt lã chã chực khóc nói.

“Không phải.” – Hoắc Trọng Cẩm lập tức phủ nhận.

Tương Duyệt thoạt nhìn giống như là nhẫn nhịn lâu ngày rốt cuộc không thể nhịn được nữa, chủ động đến mức khiến người ta kinh ngạc, không chỉ ngẩng đầu hôn anh, thậm chí còn tích cực vươn tay xuống phía dưới tìm kiếm. Hoắc Trọng Cẩm bất ngờ không kịp phòng bị, hơi thở đột nhiên trở nên nặng nhọc, Tương Duyệt gắt gao ôm anh, giống như đem tất cả không thoải mái cùng oán hận lúc trước đều quên hết. Cậu nhắm hai mắt lại, giống như sau khi thụ thương theo bản năng tìm kiếm an ủi, hai người miệng lưỡi giao triền cùng một chỗ, giống như mỗi một lần từng thân mật trong quá khứ.

“Cho dù biết rõ anh là loại người nào, em vẫn còn có thể thích anh sao?”

Những lời này sớm treo trên đầu lưỡi Hoắc Trọng Cẩm, thế nhưng giữa một chuỗi suy nghĩ hỗn loạn, chung quy lại một lần nữa bị lặng lẽ nuốt trở vào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv