Tình yêu là một thứ rất kỳ lạ, không có hình dáng, không có mùi hương, cũng chẳng có bất cứ thứ gì gọi là điềm báo trước. Người ta yêu nhau có rất nhiều lý do, có người vì say một nụ cười, có người thì uống nhầm phải ánh mắt, có ai đó là bởi thân quen quá rồi thành yêu. Tình yêu có thể là đòn bẩy khiến cho người ta trở nên tốt đẹp hơn, lúc nào cũng sống trong hạnh phúc vui vẻ, hoặc là nguyên do khiến họ rơi vào tuyệt vọng, cuối cùng hoặc chùm trong đau khổ, hoặc cũng chỉ biết lấy hận thù làm lý do để tồn tại tiếp trên đời.
Tình yêu cũng chẳng phân biệt tuổi tác, gia cảnh giàu nghèo hay đối tượng. Nếu như yêu mà phải xem xét xem người đó có kiếm được nhiều tiền không, có đẹp trai không, có hoàn hảo không, thì chắc chắn đó chẳng phải yêu, chỉ là ngoài miệng người ta nói vậy mà thôi. Tương Duyệt cùng Hoắc Trọng Cầm yêu nhau, nhưng tình yêu giữa họ nó lại chẳng phải lúc nào cũng đem đến niềm vui vẻ.
Hoắc Trọng Cầm là một kẻ không hiểu được ái tình, cũng chẳng biết làm thế nào để tỏ rõ lòng mình, hắn có thể ôn nhu, có thể hiền lành, có thể dễ dãi, có thể chiều chuộng, nhưng lại cảm thấy làm như thế quá giả tạo. Mà đối với Tương Duyệt hắn lại chẳng thể lạnh lùng, vậy nên mới thành tình cảnh lúc gần lúc xa, khiến cho cậu cảm thấy đau lòng như vậy.
Bình luận truyện