Ngày Ngụy Thất xuất viện, Văn Tuyên theo dặn dò của Ngụy Thất mang theo đơn ly hôn tới, không ai nghĩ rằng hai người sẽ đi đến kết cục như ngày hôm nay.
"Luật sư Ngụy, anh không nghĩ lại thật sao?" Văn Tuyên không hiểu, Tần Tiêu đã gây ra lỗi lầm không thể tha thứ gì, mà khiến cho Ngụy Thất quyết tâm muốn ly hôn với hắn.
Ngụy Thất lắc đầu: "Không có gì phải nghĩ cả."
"Nhưng Tần tổng thực sự rất quan tâm anh." Văn Tuyên giấu đơn ly hôn sau lưng, sống chết khuyên nhủ: "Tại sao anh không thể cho anh ấy một cơ hội sửa sai chứ?"
Ngụy Thất cười: "Luật sư Văn, trên đời này có rất nhiều chuyện không thể sửa sai được. Bởi vì tôi và Tần Tiêu từ khi bắt đầu đã là sai, muốn sửa chữa chỉ có thể trở về điểm bắt đầu.
"Luật sư Nguỵ...." . 𝙍a chươ𝙣g 𝙣ha𝙣h 𝙣hất tại ⩶ T𝒓ùm T𝒓𝓊𝐲ệ𝙣.𝐯𝙣 ⩶
"Được rồi, đừng nói nữa, luật sư Văn. Anh đừng quên, hôm nay anh là luật sư đại diện của tôi; sao lại cứ nói giúp cho bên phía Tần Tiêu thế?"
Thân là luật sư, phải biết vứt bỏ tình riêng, đặt lợi ích của thân chủ lên trên hết.
"Tôi hiểu rồi, luật sư Nguỵ."
Sau khi làm xong thủ tục xuất viện của Ngụy Thất, Văn Tuyên đến đưa đơn ly hôn cho Tần Tiêu: "Tần tiên sinh, đây là đơn ly hôn luật sư Nguỵ nhờ tôi đưa cho anh. Khi nào có thời gian xin anh xem qua, luật sư Ngụy không có bất cứ yêu cầu nào; chỉ muốn anh kí tên đồng ý là được."
Phản ứng của Tần Tiêu không nằm ngoài dự đoán của Văn Tuyên: "Tôi sẽ không ký tên!"
"Tần tiên sinh, nếu như anh không chịu ký tên, vậy tôi sẽ tiến hành làm hồ sơ kiện anh tội cưỡng bức trong hôn nhân. Đến lúc đó toà án cũng sẽ tuyên án ly hôn cho anh và luật sư Ngụy thôi." Văn Tuyên nhìn khuôn mặt tái xanh của Tần Tiêu thực sự rất không đành lòng. Nhưng nghĩ đến những lời Ngụy Thất đã nói, y bây giờ là luật sư đại diện của Ngụy Thất, phải ưu tiên lợi ích của Ngụy Thất lên đầu.
Mặt Tần Tiêu trắng bệt, rất lâu sau, mới lên tiếng: "Vậy thì cứ để em ấy kiện tôi đi."
"Tần tiên sinh, nếu như chuyện này bị công khai ra ngoài, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của anh. Tôi khuyên anh nên suy nghĩ kĩ về việc hoà bình ly hôn."
"Chỉ cần tôi vẫn còn một hơi thở, tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn."
Văn Tuyên nhìn thấy thái độ kiên cường của Tần Tiêu, chỉ có thể để đơn ly hôn lên bàn: "Tần tiên sinh không cần quyết định ngay, chúng tôi cho anh một tháng suy nghĩ. Nếu như đến lúc đó anh vẫn không ký, chúng ta chỉ đành gặp nhau trên toà thôi."
"Thế thì cứ gặp trên toà."
Nếu như không phải có cơ hội tiếp xúc gần như hôm nay, e là Văn Tuyên vẫn sẽ ngây thơ cho rằng người đàn ông cao cao tại thượng này cũng sẽ có một ngày khổ sở đến như vậy.
"Luật sư Ngụy sẽ dọn đến chung cư công ty đã sắp xếp, hành lý của anh ấy tôi sẽ chuyển đi giúp. Sau này hy vọng Tần tiên sinh đừng đến quấy rầy thân chủ của tôi nữa."
"Chỉ cần một ngày tôi chưa ký tên ly hôn, Ngụy Thất và tôi vẫn là vợ chồng hợp pháp. Em ấy và tôi phải sống chung với nhau."
"Tần tiên sinh, anh và luật sư Nguỵ đang trong thời gian đàm phán ly hôn, luật sư Nguỵ có quyền dọn ra riêng. Hơn nữa, trong hôn nhân anh đã giam cầm phi pháp anh ấy, đây là vi phạm pháp luật. Hy vọng anh hiểu cho."
Văn Tuyên cảm thấy Ngụy Thất thực sự yêu Tần Tiêu. Nếu không khi cậu trực tiếp kiện Tần Tiêu cưỡng bức trong hôn nhân, toà án sẽ lập tức cho hai người ly hôn; nhưng cậu lại chọn cho Tần Tiêu thời gian một tháng suy nghĩ.
Tần Tiêu bám theo Văn Tuyên và Ngụy Thất đến chung cư được công ty sắp xếp, đang lúc Ngụy Thất chuẩn bị lên lầu, Tần Tiêu không nhịn được gọi cậu: "Thất Thất!"
Ngụy Thất dừng bước, quay người qua, gương mặt không cảm xúc: "Anh đã nghĩ kĩ chuyện ký tên chưa?"
Tần Tiêu đứng trước mặt Ngụy Thất lấy đơn ly hôn xé thành từng mảnh, sau đó ném hết lên không trung. Giấy trắng rơi xuống trông như những bông tuyết lạnh lẽo mùa đông.
"Không sao, tôi còn nhiều lắm."
Ngụy Thất đã trở về dáng vẻ xa cách như lần đầu gặp mặt. Dưới khuôn mặt băng giá toả ra cảm giác lạnh thấu xương.
"Anh sẽ không ký tên. Nếu em muốn kiện anh, em kiện ngay bây giờ cũng được."
Nhìn dáng vẻ Tần Tiêu chấp nhất đến đáng thương. Ngụy Thất nghĩ đến ngày trước khi cậu vẫn chưa thể buông bỏ được Diệp Dung Sâm, Tần Tiêu đã nói với cậu; không ngờ bây giờ đổi lại là cậu nói với hắn.
"Tần Tiêu, đừng tự làm khó bản thân mình."
Lời nói dường như rất quen khiến Tần Tiêu nao lòng. Đây là những lời trước đây hắn khuyên Ngụy Thất từ bỏ Diệp Dung Sâm. Không ngờ hôm nay hắn lại trở thành người nghe.
Trơ mắt nhìn Ngụy Thất quay người đi, cho đến khi bóng dáng cậu khuất sau hành lang; Tần Tiêu vịn đầu gối, chậm rãi cúi người, từng ngụm từng ngụm hít thở.
Cảm giác bất lực khiến cho Tần Tiêu choáng váng, thân hình cao lớn lảo đảo lùi về phía sau mấy bước. Văn Tuyên thấy thế tốt bụng đỡ Tần Tiêu, không ngờ Tần Tiêu đẩy cậu ra. Hắn như một con thú bị cầm tù gào to đến khàn cả giọng: "Anh tuyệt đối sẽ không ly hôn! TUYỆT ĐỐI KHÔNG LY HÔN!"
Yêu càng nhiều, hận càng sâu.
"Tần tổng, anh về trước đi. Để luật sư Ngụy bình tĩnh lại một thời gian, có lẽ anh ấy sẽ nghĩ thông." Nhìn thấy hai người vốn rất yêu thương nhau, trong lòng Văn Tuyên cũng có chút khó chịu không nói nên lời.
"Sẽ không. Em ấy sẽ không tha thứ cho tôi...." Khí lực cả người dường như đã biến mất đi đâu. Tần Tiêu vô lực dựa vào cửa xe, trên môi lẩm bẩm: "Thất Thất, em ấy sẽ không tha thứ cho tôi...."
Sau khi Tần Tiêu rời khỏi chung cư của Ngụy Thất, hắn lái xe một mạch đến Trình gia. Vừa vào cửa đã như phát điên mà đập vỡ hết tất cả đồ đạc trong phòng khách. Tiếng vang chát chúa khiến mẹ Tần và cha Trình gấp gáp xuống lầu, nhìn thấy sàn phòng khách đầy thứ đổ vỡ, ba Trình mới ra viện chưa bao lâu lại nổi giận đến chóng mặt: "Mày làm cái gì thế hả! Mày nghĩ đây là đâu?!"
"Tần Tiêu, con điên rồi à?" Mẹ Tần đỡ ba Trình đang phát run nhưng cũng không biết Tần Tiêu phát điên vì cái gì: "Con muốn làm cái gì hả?"
"Con muốn làm cái gì? Câu này nên là con hỏi hai người mới đúng? Hai người rốt cuộc muốn làm cái gì?" Uất ức kìm nén nhiều năm cuối cùng cũng có đất mà vùng lên. Tần Tiêu chỉ vào mẹ Tần chất vấn: "Con là con của mẹ. Mẹ cứ hết lần này lần khác chèn ép. Bây giờ Ngụy Thất muốn ly hôn với con, hai người cuối cùng đã đúng ý nguyện chứ? Hài lòng chưa?"
"Mày vì một Ngụy Thất mà to tiếng với mẹ mày sao?!" Cha Trình tức giận giậm chân, quay qua nói với mẹ Tần: "Bà nhìn đi! Đây là đứa con mà bà dạy ra đấy! Nó vì một thằng không ra gì mà ngay cả nhà cũng không cần đấy?"
"Nhà? Con còn có nhà sao? Nhà của con đã bị hai người huỷ hoại hết rồi!"
"Chẳng lẽ Ngụy Thất đó còn hơn cả công ơn mẹ nuôi con ba mươi năm sao?"
Trái tim mẹ Tần dường như bị dìm xuống ao sâu. Bà hao phí cả một đời tâm huyết chỉ hy vọng sẽ cho Tần Tiêu một tương lai sáng lạn. Nhưng kết quả là Tần Tiêu không những không hiểu cho bà, còn ngang ngược chỉ trích bà, xem bà là kẻ xấu xa.
"Mẹ sinh ra con, cho nên mẹ có quyền sai khiến cuộc sống của con sao? Hai người tính đủ kế sách chia rẽ con và Ngụy Thất, chẳng phải là muốn để con liên hôn với Nghiêm thị đúng không?"
"Hai người nghe cho rõ đây. Từ hôm nay trở đi, Tần Tiêu này và Trình gia đoạn tuyệt quan hệ,. Đừng mở miệng ra là nói yêu thương tôi, vì muốn tốt cho tôi nữa, tôi đã chịu đủ rồi."
Mẹ Tần từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy Tần Tiêu tuyệt tình như vậy, tựa như thực sự phải đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà. Sắc mặt bà trắng bệt, giọng nói run run hỏi: "Con có ý gì...."
"Cứ xem như chưa từng có đứa con như tôi đi. Hạnh phúc cả đời của tôi đem đổi ba mươi năm dưỡng dục, hai người đã hài lòng chưa?"
"Ngụy Thất rốt cục đã cho con ăn bùa mê thuốc lú gì! Con vì nó, vì nó mà ngay cả mẹ cũng không nhận!" Năng lực chịu đựng của mẹ Tần đã đến cực điểm. Trong nháy mắt đã mất đi vẻ ưu nhã thường ngày, giọng bà như đao to búa lớn gầm thét với Tần Tiêu: "Con cho rằng ba mươi năm mẹ nuôi con, có thể đổi một Ngụy Thất là đủ sao?! Con là đứa con duy nhất của mẹ, tại sao con có thể đối xử với mẹ như vậy!"
"Tôi là đứa con duy nhất của bà?!"
Tần Tiêu cười, phiến môi đầy trào phúng.
"Mà bà thì đi huỷ hoại hạnh phúc duy nhất của tôi."
"Bây giờ bà đã hiểu cảm giác mất đi thứ duy nhất chưa? Là bị người khác phá đi, không thể nào có lại được."
"Bà hiểu chưa?"
Trong nháy mắt, cảm xúc bi thương tự tận đáy lòng chậm rãi lan ra. Tần Tiêu đột nhiên ý thức được rằng, hắn cũng muốn cho mẹ mình nếm trải cảm giác khổ sở khi bị lấy đi điều mình yêu nhất.
Chính là nỗi khổ sở bị vứt bỏ từ người duy nhất mình yêu thương, cũng là người thân cận nhất, là một loại đau khổ vượt trên hết tất cả nỗi đau trên đời này.