Không bị mấy tên loi choi phá đám nên Kiều Tâm Vũ lúc này có thể toàn tâm toàn ý xử lý cái tên khốn nạn Lãnh Trí rồi, sắc mặt của cô lúc này lạnh như băng ngàn năm, giọng cô âm lãnh vang lên “Cái tay hư hỏng này của mày dám chạm vào người cô ấy vậy thì phế mẹ nó đi không cần giữ lại nữa đâu.”
“Phập”
Lãnh Trí còn chưa kịp phản ứng thì cây chủy thủ trên tay của Kiều Tâm Vũ đã lóe lên ánh sáng bạc rồi đâm thẳng từ mu bàn tay hắn xuống khiến cho hắn trợn ngược mắt lên kêu gào thảm thiết.
Lãnh Trí giận dữ điên người đá một cước về phía của Kiều Tâm Vũ nhưng cô đỡ được, hắn liền thều thào lên tiếng “Mày phế tay tao thì đã sao, người nó tao “chơi” nát hết rồi ha ha ha.”
Cơn giận trong lòng của Kiều Tâm Vũ càng bị đẩy lên cao cô dùng một chân đè lên ngực của Lãnh Trí rồi cung tay lại đấm vào mặt của hắn liên tục, Kiều Tâm Vũ đánh đến độ mà tay truyền đến cảm giác đau còn mặt của tên khốn kia thì đầm đìa máu nhưng mà hắn vẫn ngoan cố cười cợt khiến cô càng điên cuồng hơn nữa liên tiếp đấm vào mặt hắn.
“Bốp bốp bốp” Kiều Tâm Vũ lúc này gần như là mất kiểm soát trước thái độ cười cợt vì hủy hoại cuộc đời người khác của Lãnh Trí nên điên cuồng đấm vào mặt hắn tới tấp khiến hắn nhăn nhó mặt mày chịu đựng những cơn đau truyền đến.
Kiều Tâm Vũ vừa giơ tay lên tính đấm thêm một cú vào mặt của hắn nữa thì đột nhiên có một bàn tay nắm lấy tay của cô lại, giọng của Tịch Kỳ Phong vang lên “Đủ rồi, nếu còn đánh nữa thì tay em sẽ bị thương đó.”
Tam quan của Hắc Long kêu gào thảm thiết “Ôi mẹ ơi, tui tưởng lão đại sẽ nói rằng nếu còn đánh nữa tên kia sẽ mất mạng chứ ai ngờ anh ta sợ tay của thiếu phu nhân đau.”
Bạch Long khẽ lắc đầu “Móa thật không thể tin được là có một ngày lão đại của tôi thành ra cái bộ dạng này luôn đó.”
Lãnh Trí bị đánh đến thừa sống thiếu chết cộng thêm bị phế một cánh tay vật vờ nằm ở đó vậy mà vẫn bị Tịch Kỳ Phong nhét cho một bát cơm tró thật đầy, suýt chút nữa là hắn phun ra một búng máu chết vì tức mất rồi.
Tịch Kỳ Phong kéo tay của Kiều Tâm Vũ một cái đỡ cô đứng dậy, cô đưa mắt nhìn xung quanh thấy có nhiều nam nhân tình hình của Tiểu Lê lại không tiện để họ nhìn thấy nên liền lên tiếng “Các anh quay mặt qua bên kia hết cho tôi.”
Tịch Kỳ Phong thấy thuộc hạ của mình vẫn còn đứng ngẩn ngơ thì liền lạnh giọng lên tiếng “Thiếu phu nhân bảo các người quay mặt đi còn không nhanh làm theo.”
Mấy người thuộc hạ vội quay mặt đi, Kiều Tâm Vũ liền đẩy Tịch Kỳ Phong một cái rồi liếc mắt nhìn anh “Cả anh cũng phải quay mặt đi.”
Tịch Kỳ Phong có chút ấm ức nhưng cũng quay mặt đi, Kiều Tâm Vũ vừa tính qua xem tình hình Tiểu Lê thì Ảnh Long đã nhanh hơn cô một bước.
Ảnh Long nhìn cô gái đang nằm trên mặt đất co rúm người lại cứ nghĩ là Tiểu Lê nên vô cùng đau lòng, anh ngồi xổm xuống vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Giọng của Ảnh Long đầy sự ấm áp vang lên “Tiểu Lê, anh xin lỗi vì đã đến trễ rồi nhưng mà không sao hết dù cho em có như thế nào thì anh vẫn sẽ yêu em, một đời này thật tâm chăm sóc cho em bởi vì anh yêu tính cách của em, con người em chứ không chỉ vì cơ thể này…cho nên em đừng nghĩ nhiều nha.”
Kiều Tâm Vũ nhìn thấy tấm chân tình của Ảnh Long dành cho Tiểu Lê thì cũng an tâm hơn nhiều rồi, có mấy ai chấp nhận cô gái của mình từng bị người khác làm nhục mà vẫn cam lòng dùng chân tâm đối đãi đâu chứ.
Qua vài giây Hàn Tô Tô mới ngồi dậy ái ngại lên tiếng “Thật xin lỗi nhưng mà tôi không phải Tiểu Lê.”
Kiều Tâm Vũ nghe vậy liền nôn nóng bước qua vén tóc cô gái kia lên thì vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy đó là Hàn Tô Tô.
“Hàn Tô Tô sao cô lại ở đây? Tiểu Lê đâu?”
Hàn Tô Tô chỉ tay vào một căn phòng có ánh sáng gần đó “Tiểu Lê bị trói ở trong đó.”
Ảnh Long liền chạy nhanh đến căn phòng kia cởi trói cho Tiểu Lê, anh nhìn cô rồi lo lắng lên tiếng hỏi “Em có sao không hả Tiểu Lê?”
Tiểu Lê không nói gì hết chỉ đột nhiên ôm chầm lấy Ảnh Long rồi khóc nức nở “Em sợ lắm cứ nghĩ là không gặp lại mọi người được nữa hu hu…cũng may là Tâm Vũ và mọi người đến kịp lúc nếu không thì em và Hàn Tô Tô toi đời rồi.”
Ảnh Long ôm Tiểu Lê vào lòng dịu dàng lên tiếng an ủi “Không sao rồi…không sao rồi…có anh ở đây rồi.”
Kiều Tâm Vũ nhìn thấy Tiểu Lê bình an vô sự lại được ngồi trong vòng tay của Ảnh Long thì cũng an lòng để họ có chút không gian riêng tư.
Kiều Tâm Vũ quay người lại thì thấy Hàn Tô Tô đang chật vật che chắn thân thể của mình nên bước đến trước mặt Hắc Long và Bạch Long “Cảm phiền hai anh cho tôi mượn áo khoác được không vậy?”
Tịch Kỳ Phong liền bắt lấy cổ tay của Kiều Tâm Vũ rồi lên tiếng “Em cảm thấy lạnh thì phải lấy áo của anh chứ sao lại mượn áo của bọn họ.”
Kiều Tâm Vũ gạt tay của Tịch Kỳ Phong rồi đưa tay đỡ trán “Ai bảo em lạnh chứ, em mượn áo cho Hàn Tô Tô mà.”
Hàn Tô Tô nghe vậy thì kinh ngạc vô độ cô không ngờ rằng Kiều Tâm Vũ không chỉ cứu mình còn tinh tế nhìn ra hoàn cảnh chật vật của mình lúc này nữa.
Hắc Long và Bạch Long hiển nhiên hiểu việc làm của Kiều Tâm Vũ nên liền cởi áo khoác ra đưa cho cô “Dạ đây ạ thiếu phu nhân.”
Kiều Tâm Vũ cầm hai cái áo khoác đi tới chỗ của Hàn Tô Tô đồng thời lên tiếng cảnh cáo đám thuộc hạ của Tịch Kỳ Phong “Ai mà dám quay người lại nhìn lén là tôi chọc mù mắt hết đó nha.”
Dù là Kiều Tâm Vũ không lên tiếng hù dọa thì cả đám cũng chẳng thằng nào dám quay lại, ai cũng tận mắt nhìn thấy cô phế đi cánh tay của Lãnh Trí còn gì.
Kiều Tâm Vũ đỡ Hàn Tô Tô đứng dậy trước lấy cái áo choàng ra đằng sau hông cô cột lại rồi lại lấy một cái áo khác che đàng trước cột ra đằng sau, để cô ấy mặc một cái áo khoác da của mình che chắn phần thân trên.
“Trước mắt cứ tạm vậy đi nhưng cũng không tồi ha.”
Kiều Tâm Vũ giúp Hàn Tô Tô che chắn cơ thể ổn rồi liền bước đi qua chỗ máy quay và máy ảnh lấy cuộn phim ra ném xuống đất.
“Ai có bật lửa đốt hết cái này giúp tôi đi.”
Hắc Long hay hút thuốc lá nên luôn đem bật lửa trong người, anh ta liền ngồi xổm xuống châm lửa đốt cuộn phim trên mặt đất, ngọn lửa nhanh chóng đem cuộn phim đốt thành tro bụi không lưu lại chút dấu tích gì nữa.
Kiều Tâm Vũ đột nhiên nhìn đám người của Lãnh Trí đang co ro cúm rúm ngồi trên dưới sàn hai tay để ra sau đầu lên lạnh giọng lên tiếng hỏi “Trong số tụi mày thằng nào là đứa nghĩ ra cái trò quay phim chụp ảnh để tống tiền cô ấy hả?”
Cả đám nghe người của Lãnh Trí nghe vậy liền run rẩy không ngừng, Kiều Tâm Vũ trợn mặt thốt lên “Là ai hả?”
Mấy tên đàn em sợ quá liền chỉ tay về phía của Bối, lúc này mặt hắn xanh như tàu lá chuối không còn cắt máu nào cả.
Bối liền quỳ xuống dập đầu “Dạ xin tiểu thư tha mạng tôi nhất thời bị ma sai quỷ khiến nên mới nghĩ ra mấy trò điên rồ vậy thôi ạ.”
Kiều Tâm Vũ nghe vậy liền nhếch môi cười lạnh rồi “Ở nơi này trong hoàn cảnh này mà mày còn dám lấy quỷ thần ra để đổ lỗi thì tao cũng bái phục mày rồi đó.”
Bối nghe vậy thì vẻ mặt càng hoảng sợ hơn nữa “Dạ…dạ là do tôi xấu xa vừa muốn nhan sắc của cô ta còn muốn dùng clip tống tiền cô ta nữa, tất cả là do tôi không phải quỷ thần nào sai khiến hết.”
Kiều Tâm Vũ cầm trên tay cây chủy thủy vẫn còn dính máu của Lãnh Trí khi nãy rồi nở nở một nụ cười âm lãnh gõ nhẹ lưỡi chủy thủ lạnh lẽo lên một bên má của Bối “Vậy tao cũng phế đi đôi tay của mày để sau này mày không thể làm chuyện xấu nữa được không hả?”
Bối liền dập đầu liên tục “Dạ không…không…xin tiểu thư tha mạng…là bọn tôi có mặt như mù ạ…xin cô tha cho một lần…hu hu hu.”
Ánh mắt của Kiều Tâm Vũ hiện lên sự lạnh lẽo “Bây giờ mày xin tao tha cho mày có phải là quá dễ dàng rồi không? Lúc cô ấy luôn miệng xin bọn mày buông tha thì mày đã có nghe thấy không hay, lúc đó tai của mày bị chó tha đi mất rồi hả?”
Bối căm lặng không thể nói thêm một lời nào nữa bởi vì lúc Hàn Tô Tô khảm cổ cầu xin bọn chúng tha cho cô thì hằn càng dí máy quay sát lại để quay cận cảnh hơn nữa những hành động đồi bại của Lãnh Trí đối với cô.
Hàn Tô Tô lúc này đã cảm phục Kiều Tâm Vũ tận đáy lòng rồi, cô không ngờ mình dùng đủ thủ đoạn để đối phó với Kiều Tâm Vũ khiến cô ấy bị ảnh hưởng trong việc bình chọn giải thưởng Phượng Loạn nhưng mà cô ấy lại không tính toán chuyện cũ chẳng những cứu mình một mạng còn suy nghĩ thấu đáo hủy đi những hình ảnh có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp cả đời của mình như thế.
Chẳng những vậy Kiều Tâm Vũ còn đang thay Hàn Tô Tô đòi lại công bằng nữa chứ, lúc này trong lòng Hàn Tô Tô thì Kiều Tâm Vũ chính là idol chân chính mới của cô.
Nếu đổi lại là người khác biết đâu họ đã dùng những thứ đó để uy hiếp để hạ bệ đối thủ rồi nhưng Kiều Tâm Vũ lại hoàn toàn không dùng thủ đoạn đê tiện như vậy mà thật sự là một người rất có cốt cách cao quý.
Tịch Kỳ Phong bước đến đưa tay cầm lấy cây chủy thủ trên tay của Kiều Tâm Vũ rồi lấy khăn tay ra lau sạch vết máu trên đó đi “Đừng vì những kẻ như thế này mà bẩn tay em, cứ để anh xử lý bọn chúng cho.”
Kiều Tâm Vũ bước tới trước mặt Lãnh Trí rồi lên tiếng hỏi “Ai là người thuê bọn mày làm những chuyện khốn nạn như thế hả?”