Sau ngày đó Nguyệt Hương Lan đã vui vẻ hơn trước rất nhiều, trên khuôn mặt không còn nét đượm buồn thoáng qua, mọi thứ diễn ra vô cùng thuận lợi khiến cô không dám tin vào mắt mình.
Trương Trúc Hy lặng lẽ đứng một góc quan sát Nguyệt Hương Lan, thấy tâm trạng cô tốt hơn thì lòng cô ta cũng nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.
Ngày nào cũng vậy, Trương Trúc Hy đứng nhìn ra ngoài cửa chờ một cái gì đó nhưng mãi không được, Dương Bạch Dao cũng không thấy xuất hiện, gọi điện cũng không được khiến cô ta thấy rất khó hiểu.
Giống như ngày hôm nay, Trương Trúc Hy đợi đến tận trưa mà vẫn không thấy gì thì chán nản đi về phòng, vừa về phòng thì điện thoại trên tay liên run lên, cái tên Dương Bạch Dao hiện trên màn hình sáng.
Trương Trúc Hy nhíu mày, chậm rãi nhấc máy.
"Có chuyện gì?"
"Cô có thể ra cửa được không? Tôi đang đứng ở ngoài đó, tôi có chuyện muốn nói."
"Ngoài cửa?"
Trương Trúc Hy vén rèm cửa nhìn xuống, Dương Bạch Dao đang đứng một góc ở ngoài chứ chẳng dám vào nhà khiến cô ta nghi hoặc nhưng vẫn đồng ý mà đi xuống nhà.
"Đợi ở đó đi, tôi xuống!"
Nói rồi, Trương Trúc Hy nhanh chóng chạy xuống nhà, dưới nhà ngoài cửa. Dương Bạch Dao vẻ ũ rũ nhìn Trương Trúc Hy, đôi mắt thâm quầng sưng nhẹ, nét mặt phờ phạc làm Trương Trúc Hy giật nảy mình.
"Cô bị làm sao thế? Sao không vào nhà đi!"
Nghe Trương Trúc Hy nói vậy, Dương Bạch Dao khẽ cười gượng, từ sau khi nói chuyện với Cao Anh Quân thì cô ta không dám vào nhà anh vì sợ sẽ chạm mặt.
Và có thể sẽ thấy những cảnh khiến cô ta thấy đau lòng, nhói tim, Nguyệt Hương Lan và Cao Anh Quân thân mật sẽ khiến đôi mắt của cô ta đỏ hoe, không kiềm lòng được mà khóc, cô sợ chỉ có thể đứng ở ngoài để gặp Trương Trúc Hy.
Thấy bộ dạng tồi tệ của Dương Bạch Dao, Trương Trúc Hy tặc lưỡi lên tiếng.
"Đã xảy ra chuyện gì rồi sao, nói tôi nghe đi!"
Dương Bạch Dao bị hỏi, cô ta do dự một lúc nhưng nhìn nét mặt khó chịu của Trương Trúc Hy, cô ta đành lên tiếng.
"Tôi đã nói chuyện với Anh Quân rồi, cậu ấy nói không được yêu, cậu ấy kêu tôi phải xin lỗi Nguyệt Hương Lan nhưng tôi không làm được nên tôi mới trốn tránh cậu ấy. Cô có thể đem đồ đạc của tôi ra dùm được không?"
"Giờ cô thấy kết quả chưa? Tôi nói kế hoạch có rủi ro rất lớn mà không chịu nghe, cứng đầu cứng cổ rồi làm khổ bản thân, thật là!"
Trương Trúc Hy nghe đến đây thì lắc đầu bất lực, cô ta sớm đã nhìn ra Cao Anh Quân không hề dễ dụ như vậy, mỗi lần xảy ra chuyện gì liên quan đến Nguyệt Hương Lan là ánh mắt của anh lại đặt lên người Dương Bạch Dao và Trương Trúc Hy.
Nhưng chỉ có Dương Bạch Dao là vì tình yêu làm cho mờ mắt mà không nhìn ra được, cũng vì những chuyện đó mà hết lần này đến lần khác Trương Trúc Hy và Dương Bạch Dao xảy ra cãi vã.
Mục đích là khuyên nhủ Dương Bạch Dao nhưng có lẽ ngọn lửa trong lòng đã quá lớn khiến Trương Trúc Hy không thể dập tắt nó được nữa.
Dương Bạch Dao cũng biết những chuyện cô ta làm là không tốt nhưng trong lòng cô ta không cho phép Nguyệt Hương Lan ở bên cạnh của anh. Khi nhìn thấy chiếc vòng tay bạc đó lòng cô ta đã có rất nhiều hy vọng.
Nhưng rồi, Cao Anh Quân lại dập tắt nó bằng sự vô tâm rồi bỏ mặc cô ta giữa cơn mưa, khóc đến sưng mắt đỏ mặt nhưng chẳng có ai bên cạnh vỗ về. Lúc trước khi chưa biết tình cảm của cô ta dành cho anh.
Anh luôn ở cạnh cô ta trong những lúc cô ta thấy tồi tệ nhất, những hành động tưởng chừng như chỉ dành riêng cho cô ta nhưng đó cũng chỉ là ảo tưởng về tình yêu, với ai anh cũng đều ấm áp như vậy.
Chỉ là cô ta đã quá ảo tưởng về bản thân.
Tình yêu là cô ta ảo tưởng, không trách ai được.
"Cô giúp tôi được không?"
Nhìn Dương Bạch Dao cầu xin, Trương Trúc Hy trong lòng khó chịu nhưng vẫn gật đầu thay lời nói, quay người bước nhanh vào nhà.
Một lúc sau, Trương Trúc Hy cầm theo hai túi đồ lớn đưa cho Dương Bạch Dao.
"Cảm ơn cô nhiều lắm, thôi, chắc tôi đi đây!"
Dương Bạch Dao cúi đầu cảm ơn rồi xoay người rời đi, bước từng bước chậm rãi, cứ ngỡ như có hai vật nặng đè lên chân khiến những bước chân của Dương Bạch Dao rất nặng nề.
Nhìn bóng lưng của cô ta, Trương Trúc Hy tặc lưỡi lên tiếng.
"Cô định sẽ trốn anh ta đến bao giờ? Trốn cả đời hay sao?"
Lời nói như giữ chân Dương Bạch Dao lại, cô ta cũng không biết sẽ trốn tránh Cao Anh Quân đến khi nào nữa nhưng hiện tại cô ta không thể làm chuyện gì khác ngoài việc trốn tránh, né mặt Nguyệt Hương Lan và Cao Anh Quân mà thôi.
Thấy Dương Bạch Dao đứng lại nhưng chẳng lên tiếng, Trương Trúc Hy chỉ biết thở dài rồi nhìn Dương Bạch Dao tiếp tục rời đi.
Mọi thứ bắt đầu rất suôn sẻ nhưng thành quả lại tồi tệ đến mức khiến con người ta phải trốn tránh mà không dám đối mặt.
Sau khi đã tiễn Dương Bạch Dao rời đi thì Trương Trúc Hy cũng quay về phòng, tâm trạng cũng bị Dương Bạch Dao kéo xuống một mức, cánh cửa vừa mở ra, bà Trương ngồi trên giường nhìn cô ta khiến cô ta giật mình.
"Cô.."
"Tiễn bạn đi rồi buồn lắm phải không?"
Lời nói của bà Trương khiến Trương Trúc Hy chột dạ, nụ cười gượng gạo trên môi khiến bà Trương dễ dàng nhìn ra vẻ bối rối khác thường.
"Ta chưa từng nghĩ con sẽ làm chuyện này nhưng vì cái gì mà con hợp tác với Dương Bạch Dao để làm hại Nguyệt Hương Lan, nói ta nghe xem!"
Bà Trương không vòng vo nữa, thẳng thắn vào đúng vấn đề chính. Trương Trúc Hy bị bà nói thì cúi đầu né tránh ánh nhìn dò xét.
"Ta đưa con về đây để du lịch, thưởng thức những thứ tốt nhất chứ không phải để con bày mưu tính kế, lôi kéo người khác vào để làm chuyện bậy bạ, làm hại người khác như vậy. Ta thắc mắc, con được ăn sung mặc sướng như thế thì hà cớ gì phải làm như vậy?"
"Con.."
Trương Trúc Hy cũng biết mình đã dại dột như thế nào khi nhìn thấy Nguyệt Hương Lan bật khóc nức nở, những ngày qua cô ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều về những chuyện này, cảm giác nặng nề, tội lỗi cứ vay quanh khiến không đêm nào ngủ yên ngon giấc.
"Con không nói được đúng chứ? Ta thấy con ở đây quá lâu rồi, hư hỏng rồi, ta sẽ chuẩn bị vé máy bay cho con về nước càng sớm, về đó để ba mẹ dạy lại con!"
"Cô, con biết lỗi của con rồi, con xin cô đừng nói chuyện này cho ba mẹ con biết, họ sẽ đánh chết con mất!"
Trương Trúc Hy lo sợ ba mẹ sẽ biết được chuyện này nên đã nhanh chóng quỳ xuống nhận lỗi, cầu xin nhưng chuyện đã quyết nhất định sẽ không thay đổi, bà Trương bỏ mặc những lời nói cầu xin của Trương Trúc Hy sang một bên.
"Biết sợ vậy sao lại làm? Con sợ ba mẹ con sẽ thất vọng vậy sao lại còn bày trò, con sợ đến mức vậy sao?"
"Con.."
Trương Trúc Hy bị bà Trương làm cho cứng họng hết lần này đến lần khác, trong lòng hoảng hốt, khó chịu như lửa đốt.
"Ta thật sự thất vọng về con, con cứ suy nghĩ lại những gì đã làm đi, đến khi nhìn ra rồi thì tìm Nguyệt Hương Lan mà xin lỗi, con bé vô tội, không đáng bị như vậy!"
Nói rồi, bà Trương liền rời khỏi phòng của Trương Trúc Hy như cơn gió thoáng qua, bỏ mặc Trương Trúc Hy ngồi dưới sàn nhà lạnh, thẫn thờ nhìn về một nơi vô định.
Chỉ vì một lần dại dột mà Trương Trúc Hy và cả Dương Bạch Dao đều nhận được hậu quả rất lớn, thứ không ai có thể lường trước được. Kế hoạch được vạch ra là để Nguyệt Hương Lan khốn khổ nhưng kết quả sau kế hoạch lại khiến hai người tránh không kịp.
Một kết quả chưa từng có không kế hoạch cũng chưa từng xuất hiện trong suy nghĩ của Trương Trúc Hy. Chỉ một vài lời nói bình thường nhưng lại khiến cô ta phải lo sợ, chắc chắn khi về nhà, ba mẹ sẽ nổi giận với cô ta..