Trong phòng Dương Bạch Dao, Trương Trúc Hy không trở về phòng ngay là đi sang phòng của Dương Bạch Dao không ngừng hỏi, những câu hỏi xoay quanh hợp đồng giữa Nguyệt Hương Lan và Cao Anh Quân cứ xuất hiện trong đầu.
Dương Bạch Dao bực bội nhìn Trương Trúc Hy, đôi mày nhíu lại, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu, đã hơn 20 phút mà Trương Trúc Hy vẫn chưa chịu dừng.
Cô ta cứ như cái máy nói liên tục không ngừng khiến Dương Bạch Dao rất nhức đầu và khó chịu, đôi mắt liếc nhìn Trương Trúc Hy rồi lên tiếng.
“Cô im miệng được chưa vậy? Từ khi nào cô nhiều lời đến vậy thế?”
Dương Bạch Dao tỏ rõ thái độ, khuôn mặt hiện rõ sự khó chịu xen lẫn ánh nhìn phiền phức dành cho Trương Trúc Hy.
“Tôi chỉ muốn biết một vài thông tin khác thôi mà, cô ích kỷ vậy sao?”
Trương Trúc Hy cũng không nhẫn nhịn, cô ta vừa nói vừa vắt chéo chân ngồi trên ghế nhìn Dương Bạch Dao đang tức giận.
“Cô im miệng đi! Ồn ào!”
Dương Bạch Dao không muốn đôi co với Trương Trúc Hy vì mỗi lần cãi nhau, Trương Trúc Hy luôn bày ra vẻ mặt tự đắc, giọng nói cao vút trên ngọn cây dù cho cô có thấy phiền phức cỡ nào nhưng Trương Trúc Hy lại không muốn dừng.
Cô ta lúc nào cũng muốn gây sự với Dương Bạch Dao khiến cô như muốn điên khi ở cạnh Trương Trúc Hy, càng nghĩ đến máu lại càng dồn lên não. Dương Bạch Dao vừa dứt câu liền đuổi Trương Trúc Hy ra khỏi phòng.
“Biến đi!”
Không để Trương Trúc Hy kịp phản ứng thì cánh cửa gỗ đã đóng lại, tiếng ‘rầm’ thật lớn vang lên, Trương Trúc Hy đứng ngơ người trước cửa.
Trong phòng, sau khi đã đuổi được Trương Trúc Hy đi thì cô mới thở phào, nhanh chóng ngồi xuống ghế rồi lật những tấm ảnh vừa chụp ra xem, bản hợp đồng được chụp rõ nét, chữ ký và các điều khoản rõ ràng trên mặt giấy càng khiến Dương Bạch Dao tin rằng.
Cuộc hôn nhân này là giả!
“Nguyệt Hương Lan đúng là biết diễn trò, giả nai giả tơ cuối cùng cũng vì bản hợp đồng chết tiệt này mà ra!”
Vừa nói, Dương Bạch Dao vừa đọc những dòng chữ trên màn hình, tấm ảnh được phóng đại ra vài lần để tấm ảnh to hơn, trên môi nở một nụ cười đắc thắng nhìn vào chữ ký của cả hai.
Không uổng công cô ta tìm kiếm suốt hơn 1 tuần qua thì cũng đã tìm ra được kết quả, một bản hợp đồng nhỏ nhoi lại được Cao Anh Quân giấu kỹ, cất giữ như vàng bạc nhưng lại để ở nơi rất nguy hiểm.
Như người ta thường nói ‘nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất’ nhưng ở trường hợp này thì nguy hiểm chính là nguy hiểm!
Cao Anh Quân sẽ không ngờ đến người bạn thuở nhỏ đã cùng nhau lớn lên suốt mấy chục năm lại vì tình cảm riêng mà lao vào phòng cấm để tìm ra bí mật mà anh đã giấu. Dương Bạch Dao lại không cảm thấy có lỗi vì điều này, ngược lại cô ta còn cảm thấy rất sung sướng và hạnh phúc.
Rất nhanh nữa thôi, sẽ không lâu nữa. Cô ta sẽ chính thức có được anh.
“Cao Anh Quân, đừng trách tớ tại sao lại làm vậy với cậu, chẳng qua Nguyệt Hương Lan ngu ngốc nói chuyện của hai người ra bên ngoài thôi!”
“Sớm thôi, tôi sẽ có được cậu!”
Dương Bạch Dao vừa nhìn vào tấm nhìn của Cao Anh Quân vừa thì thầm, khi nói đến tên của Nguyệt Hương Lan cô ta liền nghiến răng. Tình yêu suốt mấy chục năm cuối cùng cô ta cũng sắp có được rồi.
Tối, Cao Anh Quân như thường lệ mà quay về nhà khá sớm, sớm hơn những ngày trước và ít khi tăng ca hơn, trên người lúc nào cũng cầm theo một ly nước mang về nhà, bước chân vào cửa liền gọi tên.
“Nguyệt Hương Lan, vợ ơi! anh về rồi!”
Dương Bạch Dao chỉ lặng lẽ đứng quan sát mọi thứ, cứ để cho họ diễn vở kịch cuối cùng đi, sớm muộn gì thì màn kịch này cũng sẽ hạ màn và bí mật của hai người sẽ bại lộ, đến lúc đó, Nguyệt Hương Lan sẽ chẳng thể giữ nụ cười rạng rỡ đó trên môi.
Thời gian còn nhiều, Dương Bạch Dao không cần nhất thiết phải gấp rút mà vạch trần sự thật này cho tất cả mọi người biết. Thứ cô ta cần lúc này chính là Nguyệt Hương Lan, con mồi từ khi bắt đầu và kết thúc đều không thay đổi, tuy nhanh nhẹn nhưng khó thoát.
“Cười nhiều vào nhé, Hương Lan!”
Lời nhắn gửi thì thầm dành cho Nguyệt Hương Lan, Dương Bạch Dao nói xong liền xoay người đi vào phòng mặc cho Cao Anh Quân và Nguyệt Hương Lan đang tình tứ với nhau.
Trong phòng Cao Anh Quân, Nguyệt Hương Lan mỉm cười mà kể lại chuyện lúc sáng cho anh nghe, vừa kể cô vừa cười tủm tỉm, trong lòng nhẹ nhõm vô cùng.
“Em không thể ngờ bà nội lại dễ dàng tha lỗi cho em đến như vậy, bà không giống như những gì anh đã nói với em trước đó chút nào!”
“Chắc có lẽ là do em quá đỗi đáng yêu nên bà mới phải mềm lòng mà tha thứ.”
Cao Anh Quân mỉm cười, tay vươn lên xoa đầu cô, ánh mắt ôn nhu nhìn cô.
Nguyệt Hương Lan gật gù mỉm cười, cô như nhớ lại điều gì đó mà nhìn chằm chằm vào anh, Cao Anh Quân đang cởi cà vạt ra thì bị cô nhìn đến gượng gạo, nhẹ quay sang nhìn cô.
Thấy đôi mày nhíu lại, nét mặt cũng đanh theo khiến anh lấy làm khó hiểu, vội hỏi.
“Em sao vậy?”
“Anh… sao vẫn chưa vứt nó đi?”
Nguyệt Hương Lan kéo dài từ đầu tiên rồi đứng bật dậy nhìn anh, Cao Anh Quân ngơ ngác không hiểu, cô kêu anh vứt cái gì, câu nói không đầu không đuôi khiến anh không thể suy nghĩ ra được thứ gì liên quan.
Nhìn vẻ ngơ ngác của anh thì cô cũng biết anh vẫn chưa hiểu chuyện gì, thở dài, cô lên tiếng nói rõ hơn.
“Chuyện bản hợp đồng, anh không định sẽ vứt nó đi sao?”
Nguyệt Hương Lan hết cách chỉ đành nói rõ hơn, vốn định sẽ im lặng không nói gì nhưng vì cả hai cũng đã xác định được tình cảm của mình dành cho đối phương là tình yêu nên cô thấy rất tò mò khi anh vẫn còn giữ bản hợp đồng bên cạnh.
Một phần là tò mò còn một khác là lo lắng, cô sợ chuyện bản hợp đồng sẽ bị lộ ra bên ngoài thì giúp việc lời ra tiếng vào, thêm mắm thêm muối vào lại không hay giống như chuyện của cô lúc trước.
Chuyện của cô chỉ là hiểu lầm mà cũng khiến cả gia đình có cái nhìn khác về cô, vậy nên cô rất lo lắng và bất an khi nhìn thấy bản hợp đồng vẫn còn nguyên vẹn mà Cao Anh Quân lại không chịu vứt đi.
Chuyện hôn nhân là chuyện quan trọng cả một đời, gia đình anh đã đặt rất nhiều hy vọng vào nó nên cô không muốn họ phải tức giận hay thất vọng khi biết được sự thật này, cả hai đã lừa họ suốt thời gian qua với vai diễn vợ chồng.
Cô rất sợ điều đó, giờ đây vẫn còn một ít người ghét cô vì chuyện cũ nhưng cũng có người hiểu và tha lỗi nhưng cô không muốn lại có thêm một chuyện nào khác lập lại một lần nữa, cô rất muốn anh vứt bản hợp đồng đó đi, càng nhanh càng tốt.
Cao Anh Quân biết trong lòng cô đang lo lắng chuyện gì, chính anh cũng từng có suy nghĩ sẽ hủy bỏ bản hợp đồng do chính anh tạo ra nhưng rồi lại do dự. Chuyện cắt đứt bản hợp đồng trước khi ràng buộc kết thúc không phải chuyện lớn.
Nhưng không thể nói hủy là hủy được. Hiện tại Nguyệt Hương Lan vẫn chưa có danh phận chính thức trong gia đình và cũng không phải là vợ hợp pháp với anh, cả hai mang danh nghĩa vợ chồng cũng nhờ vào hợp đồng hôn nhân ràng buộc này mà ra.
Và nếu trong quá trình hủy bỏ hợp đồng hoặc anh vứt nó vào thùng rác hay làm gì đó mà có người phát hiện ra thì anh lại rất không an tâm, trong lòng bấy ngờ cứ mang máng một nỗi bất an khó tả, những ngày qua cảm giác này cứ dâng lên trong lòng càng lúc càng nhiều khiến chuyện hủy bỏ hợp đồng cũng bị anh hoãn lại.
Nhưng giờ nghe Nguyệt Hương Lan hỏi đến chuyện này, anh chỉ có thể thở dài mà lên tiếng, dù biết cô đang lo lắng rất nhiều nhưng bây giờ anh không thể hủy ngay được.
“Đừng lo lắng, anh biết em đang nghĩ gì và lo lắng điều gì nhưng anh sẽ cố gắng hủy bỏ hợp đồng này sớm nhất, khi đó em chính thức sẽ trở thành vợ anh một cách hợp pháp!”
“Nhưng em thấy không ổn, anh nên vứt nó đi thì hơn, để lâu em thấy không yên tâm.”
“Không sao đâu mà, em đừng suy nghĩ tiêu cực mà.”
“Em biết nhưng chỉ là em sợ…”
“Không nhưng nhị gì hết, em cũng không phải sợ gì cả. Có anh ở đây, em đừng lo!”
Cao Anh Quân ra sức an ủi, xoa dịu cơn lo lắng trong lòng cô đang dâng lên. Nguyệt Hương Lan bặm môi không lên tiếng, cả người thả lỏng trong vòng tay ấm áp của anh.