Sau cơn mưa trời lại tạnh, nắng trời màu vàng hạ sẽ khiến bao trái tim lạnh giá sẽ trở nên ấm áp hơn.
Lăng Khôi sẽ lặng lẽ chôn vùi tình cảm này sau trong lòng mà chỉ có cậu biết, cậu sẽ không để con tim một lần nữa bị mất kiểm soát mà rung động với Nguyệt Hương Lan thêm một lần nào nữa.
Cô vốn dĩ là người đơn thuần nên cậu không muốn vì tình cảm này là khiến cho giữa cả hai có vết nứt và trở nên xa cách hơn, nghĩ đến đây, Lăng Khôi kéo ngăn tủ ra rồi lấy trong đó là một món quà.
Đã định sẽ tặng cho cô và tỏ tình giữa đêm giao thừa, cậu đã đặt trọn vẹn tình cảm vào trong món quà này. Bên trong hộp quà là một chiếc vòng tay mà cô đã từng nói với cậu rằng cô rất thích bản thiết kế về một chiếc vòng tay với ngụ ý đặc biệt về tình yêu như vậy và mong chờ sự xuất hiện của cô trên thị trường.
Dù vẫn chưa đến ngày chiếc vòng được xuất hiện trên thị trường nhưng Lăng Khôi đã bí mật làm ra trước một chiếc vòng để dành tặng riêng cho cô, bên trong còn khắc một dòng chữ ‘Nguyệt Hương Lan’ như đã định người đeo nó sẽ là cô.
Và muốn dùng nó làm món quà để tỏ tình, cậu đã rất muốn đem tình cảm này nói ra cho cô hiểu lòng mình nhưng bây giờ có lẽ là không còn có thể nữa, chiếc vòng này cậu sẽ lựa dịp để tặng, tờ giấy đi kèm được cậu xé rách rồi vứt vào thùng rác.
Tờ giấy trắng vỏn vẹn ba chữ “Mình Yêu Cậu” bị Lăng Khôi vứt vào thùng rác mà không do dự, giống như tình cảm của cậu, cũng nên chôn vùi càng sớm càng tốt thì hơn.
Mải mê nhìn chiếc vòng tay mà cậu nào đã quên đi đống giấy tờ cần xét duyệt kia, trong trời đêm lạnh lẽo, Lăng Khôi ngồi trên chiếc ghế xoay êm ái, cậu lại phải cất cảm xúc ra sau đầu mà tiếp tục làm việc còn đang dang dở.
Sáng ngày hôm sau, Cao Anh Quân dù không biết đi làm sớm nhưng Nguyệt Hương Lan lại hối thúc anh đi làm đến mức bất mãn, anh cũng vì thế mà đành bước vào xe của trợ lý đi đến công ty.
Trong lòng muốn ở cạnh cô thêm một chút nữa vì không khí gia đình vẫn chưa hòa bình như trước, vẫn còn rất nhiều ánh mắt coi thường nhìn về phía cô nhưng Nguyệt Hương Lan nào để ý đến.
Những người đó không liên quan gì đến cuộc đời cô nên cô không muốn để ý đến, thứ cô muốn nhìn nhất và để tâm đến là gia đình của anh, ba mẹ và ông bà, anh em, ngoài ra còn lại cô điều không để tâm đến dù một chút.
Vừa quay lưng liền chạm mặt bà Trương cùng Trương Trúc Hy đi đến, trên người bà khoác một chiếc váy rộng đen với họa tiết hoa lớn đẹp mắt, sang trọng nhìn cô.
“Chào bà ạ!”
Nguyệt Hương Lan nhanh chóng cúi đầu chào nhưng bà Trương lại không hề quan tâm đến mà một bước lướt qua người cô rời khỏi nhà cùng Trương Trúc Hy.
Nguyệt Hương Lan đứng ngơ ngác tại chỗ, trong lòng lo lắng vì sợ bà sẽ thật sự tin vào điều đó, đôi mắt run run, khuôn mặt cứng đơ, cả người như biến thành bức tượng mà đứng yên tại chỗ.
Những người làm khác nhiều thấy thế thì cười lớn, cố ý để Nguyệt Hương Lan có thể nghe thấy, lời nói mỉa mai không phân chủ tớ lọt vào tai cô từng chút một.
“Đáng đời nhà cô, đã có người cậu chủ đẹp trai như vậy mà còn đi gian díu với người khác!”
“Đúng, lúc đầu còn tưởng cô ta ngoan hiền, nào ngờ cũng chỉ là rắn độc!”
“Rắn độc?”
“Đúng, là rắn độc… hả? Cô Lệ Hoa…”
Người làm giật mình khi nhìn thấy Mộng Lệ Hoa đứng sau lưng, khuôn mặt nghiêm túc, Mộng Lệ Hoa khoác lên người bộ vest đen trắng nhìn đám người làm không biết tiết chế mà nói lời không hay về Nguyệt Hương Lan. Truyện Sắc
“Cô Lệ Hoa, cô đứng đây từ bao giờ vậy ạ?”
Người làm run lên bần bật, sợ rằng cô đã nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ. Mộng Lệ Hoa nhìn bọn họ run rẩy không ngừng mà cười nhẹ, khi mỉa mai Nguyệt Hương Lan lại không sợ vậy mà giờ lại run rẩy như vậy càng khiến cô ấy thấy khó coi.
“Nhà tôi thuê các người đến đây làm giúp việc hay thuê các người đến đây để soi mói và phán xét người khác vậy?”
“Cô Lệ Hoa, cô hiểu lầm rồi, bọn tôi không nói gì cả…”
“Cô có biết loài rắn độc ác và độc đến cỡ nào không mà ví cô chủ của các người như vậy, nếu tôi còn nghe thấy thêm một lần nào nữa thì các người nên chuẩn bị hành lý đi, nhanh thôi các người sẽ bị đuổi việc!”
“Dạ! Dạ! Bọn tôi nhớ rồi ạ!”
Bọn họ sợ hãi mà gật đầu liên tục khi bị khí thế của Mộng Lệ Hoa áp đảo hoàn toàn, Mộng Lệ Hoa liếc họ một cái rồi cất bước đi đến chỗ Nguyệt Hương Lan rồi nhẹ nhàng an ủi, tay vuốt nhẹ tấm lưng nhỏ, khuôn mặt liền ôn hòa mà lên tiếng.
“Chị đừng nghe lời họ nói, những người không biết rõ sự tình thường hay nói lời không tốt, chị cũng đừng buồn bà nội, nhất thời bà vẫn chưa hiểu mà thôi, đừng buồn nhé chị!”
“Chị, chị biết mà.”
Nguyệt Hương Lan cười nhạt rồi nhìn Mộng Lệ Hoa, khi nãy thấy cô ấy bảo vệ cô như vậy khiến lòng cô như được an ủi. Mộng Lệ Hoa lúc nào cũng đứng về phía cô một cách vô điều kiện khiến cô thấy rất ấm áp.
“Em nghĩ chị nên lên phòng nghỉ ngơi, chị cũng mới về nhà nên chắc còn chưa khỏe, thời gian còn nhiều mà, bà sẽ nhanh chóng hiểu lòng chị thôi.”
“Cảm ơn em nhiều lắm, em vẫn luôn cho chị cảm giác an toàn như vậy!”
“Không có gì đâu, phận làm dâu nhà giàu em hiểu rõ hơn ai hết, chị cũng đừng nên suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần chồng chị yêu chị là tốt nhất rồi.”
Mộng Lệ Hoa nhìn cô như nhớ lại những khoảng thời gian mới về nhà chồng, cô ấy cũng hiền thảo như Nguyệt Hương Lan lúc này, bị người hầu kẻ hạ chê bai và mỉa mai là chuyện thường tình nhưng bên cạnh cô ấy lúc nào cũng có Cao Anh Đại bên cạnh.
Anh ấy luôn bảo vệ cô ấy những lúc tồi tệ nhất, giờ đây Mộng Lệ Hoa cũng đã quá hiểu chuyện trong gia đình, cũng nhìn thấu được bộ mặt của đám người giúp việc kia, bề ngoài nghe lời nhưng bên trong tâm địa xấu xa, lời nói cay nghiệt còn hơn cả chủ nhà.
Nhờ được sự an ủi của Mộng Lệ Hoa mà tâm trạng của cô được kéo lên một phần, lê bước chân nhẹ nhàng quay trở về phòng ngủ. Hôm nay tâm trạng cô không tốt, đã xin nghỉ phép vài ngày nên không cần phải đi đến quán thịt nướng làm.
Ngồi trong phòng mãi cũng thấy chán, Nguyệt Hương Lan nhìn xung quanh căn phòng thì không thấy gì đặc biệt, nhớ ra trong phòng làm việc của Cao Anh Quân, cô đã lấy chứa rất nhiều những quyển sách được xếp ngăn nắp trên kệ gỗ.
Nghĩ đến đây, cô liền nhanh chóng đi đến phòng làm việc của anh, bước vào trong như bước vào thư viện khi bên trong có khá nhiều sách, cạnh giữa là bàn làm việc quen thuộc của anh còn lại trong phòng chỉ toàn là kệ sách với những quyển sách khác nhau.
Nguyệt Hương Lan đi một vòng rồi lựa ra một quyển sách với bìa sách trong rất đáng yêu, cô cầm lấy quyển sách đó rồi đi đến ghế xoay ngồi xuống, lật từng trang sách mà đọc, khi mở ra mới biết là truyện màu với những nhân vật rất dễ thương khiến cô say mê đọc mà quên thời gian.
Mặc khác, bên phòng Nguyệt Hương Lan, Dương Bạch Dao lặng lẽ bước vào phòng rồi đóng cửa lại, căn phòng không còn hỗn độn như khoảng thời gian mà Nguyệt Hương Lan và Cao Anh Quân đã đi nữa.
Tất cả mọi thứ được xếp đàng hoàng và gọn gàng lại nhưng Dương Bạch Dao không muốn nhìn đóng đồ vô dụng kia, thứ cô ta cần tìm lúc này là những giấy tờ chứng minh hai người đó không phải vợ chồng hợp pháp với nhau.
Những giấy tờ trên bàn bị Dương Bạch Dao lục tung lên rơi rớt dưới sàn nhà, không ngăn kéo nào mà cô ta bỏ qua nhưng tìm mãi cũng không thể tìm được thứ cần tìm khiến Dương Bạch Dao nóng lòng vô cùng.