Nguyệt Hương Lan nhẹ liếc nhìn anh, thấy anh vẫn nhìn lên trần nhà, cô vội trèo xuống giường rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Cao Anh Quân thấy vậy cũng ngồi dậy nhìn cô, lưng dựa vào thành giường.
“Sao vậy?”
“Em có một thắc mắc nho nhỏ, thật sự em không biết anh yêu em từ lúc nào nữa?”
Nguyệt Hương Lan cười nhẹ rồi lên tiếng, cũng vì câu hỏi này mà lại khiến cô không ngủ được, nằm suy nghĩ mãi cũng không xa vì cả hai chưa từng làm chuyện gì để gây ấn tượng với đối phương cả.
Cao Anh Quân nghe vậy thì cười nhẹ, tay xoa đầu cô rồi lên tiếng đáp lời.
“Có lẽ là sau tiệc sinh nhật của mẹ.”
“Sinh nhật của mẹ? Chẳng lẽ, lúc đó em làm gì khiến anh thấy ấn tượng lắm sao?”
Nguyệt Hương Lan vậy thì bối rối, lúc đó có uống say nên không nhớ chuyện gì về tối hôm đó, cũng chẳng biết đã làm gì mà lại khiến anh yêu thích đến vậy.
“Lúc đó à? Lúc đó em rất dễ thương, anh yêu nụ cười trên môi em rất nhiều!”
“Thật sao?”
Hai gò má bắt đầu chuyển đỏ, Nguyệt Hương Lan ngại ngùng cúi thấp đầu.
“Đúng vậy!”
Nhận được câu xác nhận của Cao Anh Quân, vành tai cô đỏ ửng, khuôn mặt nhẹ ửng hồng. Thấy cô khác lạ, anh mỉm cười rồi ôm cô vào lòng, tay xoa nhẹ mái tóc dài mượt lại càng khiến cô xấu hổ thêm.
Làn da mỏng cũng không thể nào che được sự ngại ngùng trên khuôn mặt của cô…
Tại một quốc gia khác, trong ngôi biệt thự rộng lớn, Mộng Lệ Hoa cùng Cao phu nhân đi từ cửa chính vào nhà, nhìn nhà vắng người, cô nhẹ nhàng đi lên tầng.
Cạch!
Tiếng động nhỏ phát ra từ phòng của Nguyệt Hương Lan và Cao Anh Quân khiến Mộng Lệ Hoa chủ ý, cô nhíu mày đi chậm đến trước cửa phòng, cánh cửa phòng không khóa, cô vặn tay nắm cửa, mở ra.
Bên trong, Dương Bạch Dao và Trương Trúc Hy đang lục tung căn phòng của hai người lên, cả hai như chưa biết được sự xuất hiện của Mộng Lệ Hoa mà vẫn còn lục lọi và nói chuyện với nhau.
“Đâu rồi? Sao lại không có gì hết vậy chứ?”
“Này, cô nói họ không phải vợ chồng kia mà, sao tìm mãi cũng không thấy giấy tờ gì hết vậy?”
Trương Trúc Hy khó chịu quay sang nhìn Dương Bạch Dao, cô ta tặc lưỡi trên lên tiếng, không tiết chế thanh âm mà vô tình lọt vào tai của Mộng Lệ Hoa.
“Làm sao tôi biết được? Tôi chỉ nghe loáng thoáng qua thôi!”
Dương Bạch Dao nhíu mày đáp lại.
“Hai người làm gì trong phòng anh chị hai tôi vậy?”
Mộng Lệ Hoa không thể nhìn hai người vô tư này lục tung căn phòng của Cao Anh Quân được nữa, cô gõ vài cái vào cánh cửa rồi lên tiếng.
Tiếng động làm hai người cứng đơ, Trương Trúc Hy và Dương Bạch Dao đồng thời đứng bật dậy rồi cười gượng gạo nhìn Mộng Lệ Hoa.
“Hai người làm gì trong phòng này vậy? Lục lọi tìm kiếm thứ gì?”
“Đâu có! Bọn tôi có làm gì đâu…hì!”
Trương Trúc Hy bối rối cười đáp lại, dáng vẻ gượng gạo cứng đơ trong rất khó nhìn, Mộng Lệ Hoa nãy giờ đứng đây cũng nghe được không ít lời đối thoại giữa hai người, cô lên tiếng.
“Tôi nói cho hai cô biết, phòng này là của vợ chồng Cao Anh Quân, nếu hai người còn đột nhập vào phòng người khác như vậy nữa thì anh tôi sẽ rất tức giận đấy, tôi không muốn phải nghe tiếng ồn ào trong gia đình của mình đâu, đặc biệt là tiếng ồn từ người ngoài không danh phận!”
“Haha, chúng tôi nhớ rồi mà, cô không cần phải căng thẳng như vậy đâu!”
Thấy khuôn mặt nghiêm túc của Mộng Lệ Hoa thì cả hai không dám nghĩ cô đang đùa, vội cười trừ rồi kéo Dương Bạch Dao lách sang người Mộng Lệ Hoa rồi rời đi.
Mộng Lệ Hoa liếc mắt nhìn bóng dáng của bọn họ đang khuất dần sau cánh cửa gỗ, cô quay đầu nhìn lại đống quần áo, giấy tờ bị hai người kia lục tung, tay không nhanh không chậm lấy điện thoại ra gọi cho Cao Anh Quân.
Hiện tại bây giờ đang là 9 giờ sáng nhưng bên phía Cao Anh Quân hiện tại là 10 giờ đêm. Tiếng chuông điện thoại vang lên bên tai, Cao Anh Quân với tay cầm lấy điện thoại rồi nhấc máy nghe, tay kia vẫn ôm Nguyệt Hương Lan vào lòng.
“Có chuyện gì vậy?”
“Em xin lỗi vì đã làm phiền giấc ngủ của hai anh chị nhưng, Trương Trúc Hy và Dương Bạch Dao vừa rồi đã vào phòng hai người mà lục lọi tìm kiếm thứ gì đó.”
“Có chuyện đó nữa sao?”
Cao Anh Quân nghe vậy thì nhíu mày khó chịu, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc hơn khiến Nguyệt Hương Lan lấy làm khó hiểu.
“Em có biết họ vào đó làm gì không?”
“Em cũng không rõ nhưng em nghe sơ qua thì hình như, Bạch Dao nói hai người không phải vợ chồng thật hay gì đó em cũng không biết nữa!”
“Được rồi, anh cảm ơn em nhiều nhé!”
“Không có gì ạ!”
Nói rồi, Cao Anh Quân liền tắt máy, lúc này Nguyệt Hương Lan mới dám lên tiếng, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của anh, cô nhẹ nhàng chạm lên gò má rồi cất giọng.
“Có chuyện gì vậy anh?”
“Bạch Dao và Trúc Hy lại gây chuyện, lần này là nhắm vào bản hợp đồng của chúng ta!”
“Hả?”
Nguyệt Hương Lan giật mình, suýt chút nữa cô đã quên mất giữa cả hai vẫn còn là đối tác với nhau, bọn họ trên danh nghĩa không là gì cả, về mặt pháp lý lại càng không. Giờ đây đã có người nghi ngờ về cuộc hôn nhân có kịch bản này rồi.
Thấy biểu hiện cô có vẻ đang lo lắng, Cao Anh Quân cười xòa rồi hôn nhẹ lên trán cô rồi lên tiếng an ủi.
“Không sao, sẽ không ai làm gì được chúng ta đâu, vợ yêu!”
“Dạ…”
“Coi nào? Em không thể mỉm cười với anh rồi sao, anh rất thích nụ cười nở trên môi em đó, đừng làm tâm trạng anh buồn thêm.”
Nguyệt Hương Lan nghe vậy thì liền nở nụ cười tươi trên môi, đôi mắt như biết cười mà cong lên một hình cung.
“Ngoan, giờ thì ngủ thôi!”
Vẫn là nét dịu dàng đó nhưng nụ cười lại không thể giấu được sự lo lắng trong lòng, Cao Anh Quân ôm cô vào lòng rồi nằm xuống giường, giờ cô không chịu tách anh ra thì chỉ còn cách anh ngủ chung một giường.
Nguyệt Hương Lan cảm nhận được hơi ấm từ lòng ngực anh, cơn buồn ngủ dần truyền đến khiến đôi mi hạ xuống rồi dần chìm vào giấc ngủ. Cao Anh Quân nhìn cô yên giấc trong lòng ngực mà hạnh phúc vô cùng.
Nhìn cô một lúc rồi thì cuối cùng anh cũng chịu khép mi, chiếc gối nằm lẻ loi dưới sàn lạnh, Cao Anh Quân cùng Nguyệt Hương Lan say giấc nồng, bàn tay choàng qua người kia mãi không buông.