Trương Trúc Hy sau khi quay trở về phòng thì liền trúc giận lên những đồ vật trong phòng, những chiếc gối bị cô ta ném tứ tung, lăn lộn dưới sàn mà không tiếc.
Trong miệng không ngừng lên tiếng chửi rủa, cô ta ngồi phịch xuống giường, bàn tay nắm chặt hình nắm đấm, móng tay dài nhọn đâm vào da thịt đến đỏ ửng.
Trong lòng càng cảm thấy ghen tức với Nguyệt Hương Lan, khi nghe Dương Bạch Dao ám chỉ bọn họ đã làm chuyện vợ chồng với nhau, trong lòng cô ta lại càng thêm nóng giận, dầu để vào lửa lại càng bốc cháy hơn.
Vuốt mạnh mái tóc rũ rượi, cô ta nghiến răng buông lời chửi mắng.
"Tức thật! Nguyệt Hương Lan, cô có gì mà lại khiến người đẹp trai như Cao Anh Quân say mê vậy chứ!"
Cũng vì đã say mê vẻ đẹp trưởng thành của anh mà Trương Trúc Hy rất ghen ghét Nguyệt Hương Lan, từ hành động đến lời nói, cô ta chỉ hận không thể khiến anh ghét cô nhanh hơn thôi.
Nhưng càng giận thì trong đầu cô ta lại càng nảy ra nhiều ý nghĩ khác hơn, nụ cười trên môi dần trở nên gian xảo, ánh mắt từ tức giận cũng dần hạ xuống.
Sáng ngày hôm sau, từ rất sớm, Trương Trúc Hy đã có mặt tại phòng của Dương Bạch Dao, nhờ vào tài ăn nói mà cô ta đã thành công kéo Dương Bạch Dao ở lại đây một khoảng thời gian.
Ngồi trong phòng, đôi chân dài vắt chéo, Trương Trúc Hy không nhanh không chậm lên tiếng.
"Cô là bạn thân của anh ấy, chắc hẳn biết anh ấy nhạy cảm với thứ gì mà đúng không?"
"Cô lại muốn làm gì nữa vậy?"
Dương Bạch Dao căng thẳng nhìn cô ta, nói đến chuyện anh bị dị ứng thì Dương Bạch Dao làm bạn thì phải biết, nhìn khuôn mặt của Trương Trúc Hy thay đổi sau câu hỏi của cô, Dương Bạch Dao lại càng thấy lo lắng, bất an.
Bên này, Nguyệt Hương Lan cũng được Cao Anh Quân đánh thức từ sớm, vì tối qua ngủ khá sớm nên cô rất tỉnh táo mặc dù trời vẫn còn rất sớm, nhìn Cao Anh Quân vẫn đang nằm trên giường ngủ.
Nguyệt Hương Lan vừa bất ngờ vừa ngơ ngác, vừa định lên tiếng hỏi thì đã bị anh cắt ngang, trên tay cầm bịch hạt giống mà tối qua Dương Bạch Dao đã mang đến.
"Tôi hỏi trước, cô mua thứ này làm gì vậy?"
"Hả?"
Nguyệt Hương Lan nghiêng đầu khó hiểu, nhìn bịch hạt nhân trong tay anh, cô lại càng không hiểu anh đang muốn nói đến chuyện gì.
"Cô nhờ Bạch Dao mua đống hạt giống này làm gì, định trồng cây sao?"
"Tôi nhờ khi nào?"
Nguyệt Hương Lan sau đó liền lên tiếng đáp lời, cô nào có nhờ Dương Bạch Dao mua thứ gì, biết cô ấy không thích mình, Nguyệt Hương Lan nào muốn nhờ vả chuyện gì chứ.
Thấy Nguyệt Hương Lan phủ nhận chuyện mua đồ, Cao Anh Quân nhíu mày nhìn bịch hạt giống trong tay, chưa kịp hiểu vấn đề thì liền bị Nguyệt Hương Lan không tiếc mà đập văng xuống giường, tấm lưng rộng đập mạnh vào cửa tủ, anh nhíu mày la lên một tiếng.
"A! Cô làm gì vậy hả?''
Cao Anh Quân nhăn mặt xoa nhẹ tấm lưng của chính mình, anh khó hiểu nhìn cô.
"Ai cho anh leo lên giường ngủ, lúc trước đã chia ra rõ ràng rồi còn gì? Ở đây là nhà chứ không phải ở Panik mà nằm chung!"
Nguyệt Hương Lan đứng lên giường, hai tay chống hông nhìn anh. Cao Anh Quân cười trừ rồi đứng dậy, ngẩng đầu lên tiếng thanh minh.
"Nè nha, tối tôi ngủ dưới sàn, sớm ra tôi nằm trên giường một chút cũng không được sao, đây là nhà tôi, phòng tôi đấy cô gái ạ!"
"Mặc kệ anh, anh vi phạm luật rồi, nhớ trừ tiền nợ đó nhé!"
Nói rồi, Nguyệt Hương Lan lao nhanh vào phòng tắm trước sự ngơ ngác của anh, Cao Anh Quân bất lực cười trừ, trong lòng thầm khen ngợi.
"Cũng dễ thương đó chứ!"
Vừa nghĩ lại vừa bật cười, trong lòng không tức giận vì cú đập đau đớn đó mà lại thấy hành động vừa rồi của cô rất đáng yêu, khác hẳn vẻ mặt ủ sầu ngày hôm qua.
Một lúc sau, bọn họ cũng đã hoàn thành xong việc tắm rửa và thay đồ, Nguyệt Hương Lan chủ động đi đến thắt cà vạt giúp anh, cả hai đứng cạnh nhau ở khoảng cách rất gần.
Cao Anh Quân nhìn cô mãi không rời, trong đôi mắt đầy ý cưng chiều nhưng chính anh lại không biết điều đó, hành động thắt cà vạt cho anh dường như đã thành thói quen mỗi buổi sáng, Nguyệt Hương Lan cũng không còn thấy ngại như thuở ban đầu.
Cô thuần thục thắt cà vạt và chỉnh sửa lại quần áo cho tươm tất rồi hài lòng nhìn anh, bất giác lại nở một nụ cười tươi.
"Xong rồi, anh đẹp lắm rồi đó!"
"Cảm ơn."
Cao Anh Quân mỉm cười nhẹ, anh xoa đầu cô rồi rời khỏi phòng. Nguyệt Hương Lan nhìn theo bóng lưng đã khuất sau cánh cửa, khi nghe thấy tiếng động cơ xe được khởi động thì cô mới bộc lộ cảm xúc.
Trong lòng đầy vui vẻ đi xuống nhà, thấy Cao phu nhân và Bà Trương đang thảo luận chuyện gì đó, cô tò mò mà đi lên hỏi.
"Mẹ và bà đang nói gì vậy ạ?"
"À, con dâu đây rồi, nãy giờ bọn ta đang nói đến vợ chồng hai đứa đó!"
Thấy cô đi đến, cả hai mỉm cười. Cao phu nhân ôm chầm lấy cô rồi kéo cô ngồi xuống ghế, tay chỉ vào màn hình tivi, nói.
"Ta và bà nội đang định mua cho con một ít quần áo để sắp tới con mặc vào buổi tiệc của gia đình."
"Tiệc gì vậy mẹ?"
Nguyệt Hương Lan nghiêng đầu nhìn sang, cô không nghe anh nói gì về chuyện tiệc tùng của gia đình nên không biết.
"Bộ con không nghe thằng Anh Quân nói gì sao? Trời ạ, sắp tới là tiệc dành cho họ hàng, gia đình chúng ta, nó tuy không phải ngày gì quan trọng nhưng luôn có trong mỗi năm, năm nay tổ chức lại gia đình mình, ta muốn con phải thật xinh đẹp trong ngày đó."
Nghe vậy, Nguyệt Hương Lan cười gượng nhìn những bộ đồ được hai người lựa chọn. Cao phu nhân chọn những bộ váy nhẹ nhàng, thục nữ còn bà Trương lại chọn những kiểu váy tao nhã, sang trọng.
Cả hai ai cũng muốn cô chọn trang phục của bản thân khiến cô rất rối. Trước giờ chưa từng phải lựa chọn quần áo, giờ đây lại phải chọn một trong hai, cả ba người làm ồn ào cả một phòng khách rộng lớn, tiếng cười giỡn hòa vào tiếng chim hót buổi sáng sớm.
Trương Trúc Hy và Dương Bạch Dao lặng lẽ quan sát, khoé môi nhếch lên một nụ cười, cô ta đã có một ý nghĩ trong đầu cho kế hoạch tiếp theo, Trương Trúc Hy thầm nghĩ trong lòng.
"Xem ra, không chỉ có tôi là mong chờ đến ngày đó mà cô cũng vậy sao, Nguyệt Hương Lan?"
Dương Bạch Dao nhìn khuôn mặt đắc ý của Trương Trúc Hy mà thầm thở dài, ánh mắt mang chút đượm buồn nhìn Nguyệt Hương Lan, lòng thầm lên tiếng.
"Giờ tôi và cô ta đã chung một thuyền, cô không thể nào để cô tiếp tục ở bên cạnh cậu ấy được nữa, xin lỗi cô rất nhiều."