Trưa ngày hôm sau, tại sân vườn.
Trong ngôi nhà gỗ nhỏ nằm giữa sân vườn, màu hoa xinh đẹp nở rộ, Nguyệt Hương Lan cầm theo chiếc điện thoại đang vui vẻ chụp hình, chiếc váy màu trắng hòa vào những bông hoa nhiều màu sắc, tạo nên một bức ảnh đẹp.
Nơi cách đó không xa, Dương Bạch Dao cũng đang đi đến sân vườn, dừng lại bước chân khi nhìn thấy Nguyệt Hương Lan đang cười giỡn cùng chiếc điện thoại trên tay, nụ cười rạng rỡ trong ánh nắng buổi trưa, quả thật rất đẹp.
Nguyệt Hương Lan cảm giác như ai đó đang nhìn mình, cô ngẩng đầu, tay hạ thấp điện thoại xuống rồi nhìn xung quanh, bắt gặp Dương Bạch Dao đang đi đến.
"Xin chào!"
Dương Bạch Dao cười nói, nhìn xung quanh chỉ toàn là hoa cỏ khiến cô ấy thấy cũng rất đẹp, là con gái, bọn họ giống nhau ở điểm là đều thích hoa.
"Chào cô."
Nguyệt Hương Lan cũng nhanh chóng đáp lại. Dương Bạch Dao ngồi xuống bên cạnh cô, không nhanh không chạm lên tiếng, ánh mắt vẫn hướng về những bông hoa màu đỏ tươi.
"Cô cười rất đẹp đó, chắc hẳn đây là lý do mà anh ấy đã luôn chiều chuộng và yêu thương cô."
Nghe xong, Nguyệt Hương Lan cười gượng, bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại rồi đáp.
"Tôi cũng bình thường chứ không xinh đẹp, cô nói vậy làm tôi ngại quá.."
Trước sự gượng gạo của Nguyệt Hương Lan, Dương Bạch Dao bỏ qua điều đó, cô ta nói thêm.
"Tôi thấy mọi người luôn khen ngợi hai người rất đẹp đôi và hạnh phúc.. Nhưng có thật là hai người đang hạnh phúc không?"
"Cô nói gì vậy chứ, bọn tôi yêu nhau là thật thì chuyện hạnh phúc khi sống chung là đương nhiên.."
Thấy điệu bộ bối rối của Nguyệt Hương Lan, Dương Bạch Dao thầm cười trong lòng, ánh mắt duy chuyển sang nhìn cô.
"Vậy thì tốt, gia đình của anh ấy sẽ không thích một người nói dối đâu!"
"Tôi biết mà.."
Nguyệt Hương Lan cười trừ đáp, trong lòng không khỏi bối rối trước lời nói của Dương Bạch Dao, cô hiểu trong lời của cô ta đang có ý gì nhưng cô cũng chỉ có thể vờ như không biết mà cười cho qua.
Dương Bạch Dao liếc nhìn sắc mặt đã thay đổi của cô thì hài lòng, vì chuyện tối qua nghe được tiếng có tiếng không khiến cô ta rất tò mò câu nói của Nguyệt Hương Lan nên mới ra đây kiểm chứng.
Khi thấy dáng vẻ không được tự nhiên của thì cô ta lại càng tin chắc giữa hai người Cao Anh Quân và Nguyệt Hương Lan đang có chuyện gì đó không thể nói ra.
Đợi khi Dương Bạch Dao đã rời đi, Nguyệt Hương Lan mới dám thở mạnh, vì cố kiềm chế cảm xúc lo lắng trong lòng mà cô đã không dám làm gì thêm, chỉ biết ngồi đó cười cười với cô ta.
Cô nhanh chóng cầm điện thoại lên rồi gửi tin nhắn đến cho anh, vì không thể chắc chắn Dương Bạch Dao có ác ý, Nguyệt Hương Lan chỉ đành nhắn tạm một câu.
"Hình như có người đang nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta, tôi nên làm gì đây?"
Nguyệt Hương Lan hồi hộp chờ đợi tin nhắn từ anh nhưng người chỉ xem chứ không trả lời, cô thở dài đi vào trong nhà.
Vô tình bắt gặp Trương Trúc Hy đang trong bếp làm gì đó, vừa định đi lại gần hỏi thì đã bị Dương Bạch Dao kéo đi, dù không hiểu bọn họ đang làm gì nhưng cô cũng không biết quan tâm.
Trong lòng tự suy đoán..
"Chắc lại làm gì đó lấy lòng Anh Quân đây mà, tên đàn ông khó tính đó cũng lọt vào mắt xanh của bọn họ được hay sao?"
Dương Bạch Dao kéo cô ra đến phòng khách thì dừng lại, cả hai ngồi xuống ghế sofa, Nguyệt Hương Lan thắc mắc hỏi.
"Gì vậy? Cô với cô ta làm gì vậy?"
Dương Bạch Dao đang ăn bánh thì nghe cô nói vậy, mắt mở to lắc đầu.
"Nè nha, tôi với cô ta không chung phe!"
"Không chung phe? Vậy cô đến đây làm gì?"
"Tôi đến chơi, mục đích là gặp Cao Anh Quân!"
Dương Bạch Dao không ngại nói ra mục đích thật sự mà cô ta đến đây là gì, từ kho anh quay trở về thì Dương Bạch Dao đã không ít lần đến nhà chơi, từ sáng đến tối.
Nguyệt Hương Lan cũng đã quá quen thuộc với chuyện này, cô nhún vai, lưng dựa vào ghế ngồi xem phim cùng Dương Bạch Dao. Tuy là đối thủ của nhau nhưng họ vẫn cứ tự nhiên trò chuyện.
Đợi chờ đến chiều thì Cao Anh Quân cũng quay trở về nhà sau một ngày làm dài đầy mệt mỏi, người vừa bước vào nhà liền nhìn xung quanh, miệng lên tiếng gọi tên một người.
"Hương Lan, anh về rồi!"
Nguyệt Hương Lan đang uống nước cũng giật mình nhìn ra phía cửa, Cao Anh Quân mỉm cười đi đến, nhẹ nhàng ôm chầm lấy cô, hai tay vòng qua eo, để cả cơ thể cô trọn trong lòng, cằm đặt lên vai.
Nguyệt Hương Lan bối rối muốn đẩy anh ra nhưng một giọng nói thì thầm bên tai đã ngăn hành động của cô lại.
"Đứng yên, cô không muốn bị nghi ngờ thì hợp tác chút đi, tôi cho cô thêm tiền, trừ thêm tiền nợ!"
"Thật không vậy?"
"Tôi không bao giờ nói dối cô đâu!"
"Được!"
Nguyệt Hương Lan nghe đến được trừ tiền nợ thì liền sáng mắt, cô choàng tay qua thắt lưng anh rồi ôm chặt, miệng lên tiếng.
"Anh đi làm có mệt lắm không? Vừa về liền ôm chặt em như vậy, không chịu nhìn xem ở nhà có người hay không."
"Anh nhớ em mà."
Cao Anh Quân liền đáp, giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai khiến Nguyệt Hương Lan đứng hình, môi mấp máy không nói gì thêm, mắt chớp liên tục, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp đến hạnh phúc.
Chỉ là diễn để qua mắt mọi người nhưng cảm xúc lại quá chân thật rồi, cái ôm ấm áp bao bọc cả cơ thể cô, câu nói của anh lại càng khiến trái tim cô như được sưởi ấm.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cũng thầm cười trước cảnh tượng ngọt ngào của cặp vợ chồng này nhưng lại riêng có hai người không thấy thoải mái trong tim.
Dương Bạch Dao rất bất ngờ trước câu nói của anh, trái tim dâng lên một cảm giác đau lòng đến khó chịu, khuôn mặt như cứng đơ, đầu mũi hơi cây nhìn họ.
Bàn tay siết chặt đến ửng đỏ, Trương Trúc Hy bặm môi thật chặt, trong lòng đầy sự khó chịu và ghen tức, khuôn mặt đanh lại, trong mắt đầy sự chán ghét nhìn Nguyệt Hương Lan.
Một lúc sau, Cao Anh Quân cuối cùng cũng buông cô ra, Nguyệt Hương Lan cúi đầu xuống, tay cầm chiếc áo khoác ngoài của anh mà im lặng, trong lòng vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc bất ngờ do anh tạo ra.
"Ở đây nhé, tôi lên tắm rửa rồi xuống với cô ngay!"
Anh thì thầm bên tai cô rồi xoa nhẹ mái đầu, Nguyệt Hương Lan gật đầu thay lời nói, Cao Anh Quân mỉm cười bước lên bậc thang.
"Tim đập nhanh quá!"
Nguyệt Hương Lan thầm nghĩ trong lòng.