Bên này, Nguyệt Hương Lan cùng Lăng Khôi đã có mặt tại một quán cà phê gần đó, cả hai vừa ngồi nhâm nhi ly nước giải khát, vừa nói chuyện với nhau.
"Dạo này cậu vẫn ổn chứ, tớ tìm cách liên lạc với cậu mãi mà không được!"
Lăng Khôi lên tiếng trước, nhìn cô bạn lâu ngày không gặp nay đã khác trước kia, nét trưởng thành cũng hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ. Nguyệt Hương Lan uống một ngụm nước rồi đáp.
"Mình xin lỗi, tại điện thoại của mình bị hư nên tớ cũng bị mất liên lạc với cậu luôn."
"Không sao, cậu vẫn khỏe là được rồi. Nhưng thật sự, cậu vẫn chưa có bạn trai sao?"
Lăng Khôi vẫn rất tò mò về chuyện tình cảm của Nguyệt Hương Lan, lúc còn đi học cô cũng được đánh giá là hoa khôi, tuy không đứng nhất nhưng cũng đứng nhì bởi nét đẹp dịu dàng, thanh thuần của người con gái trong trang phục học sinh.
Nên chuyện tình cảm của cô, Lăng Khôi cũng không dám tin cô vẫn chưa có bạn trai, nhan sắc này tuy không sắc sảo nhưng chẳng lẽ lại không có người yêu.
Nguyệt Hương Lan nghe anh hỏi vậy thì cười gượng, tay cầm ống hút đảo ly nước, cô đảo mắt nhìn xung quanh rồi đáp.
"Mình vẫn còn độc thân mà, chuyện tình cảm bây giờ mình vẫn chưa tìm thấy người phù hợp để đồng hành!"
Nguyệt Hương Lan cúi đầu cười trừ, chuyện tình cảm đối với cô khá xa xời và không dám nghĩ đến, công việc của cô vẫn chưa ổn định vậy mà còn phải gánh một số nợ khổng lồ, giờ lại phải giả làm vợ người khác để trả nợ. Nguyệt Hương Lan nào có thể nói ra như vậy cho Lăng Khôi nghe đâu chứ.
Anh nhìn nét mặt đượm buồn của cô thì liền lên tiếng, câu nói pha chút nghiêm túc lẫn đùa giỡn.
"Nếu cậu vẫn chưa có thể tìm được một người phù hợp với cậu thì mình sẵn sàng làm người bạn đồng hành của cậu!"
Nghe anh nói vậy, nụ cười trên môi cô lại nở rộ, nụ cười tươi tắn lộ rõ niềm vui trên khuôn mặt.
Cả hai ngồi lại nói chuyện với nhau rất lâu, chỉ trong một khoảng thời gian mà đã bị hai người ngồi lại nói chuyện đến tận chiều, cũng vì là đôi bạn thân từ trước nên sau khi gặp lại họ có rất nhiều thứ muốn kể cho người kia nghe nên khi có thể, họ sẽ nói không ngừng.
Ánh nắng chiều tà cũng hạ xuống, chiếu qua lớp kính trong suốt của quán nước, rọi xuống mặt bàn, Nguyệt Hương Lan nhìn vào đồng hồ nhỏ trên tay, thấy cũng đã gần đến giờ Cao Anh Quân trở về nhà.
Nguyệt Hương Lan ngẩng đầu lên nhìn Lăng Khôi rồi lên tiếng.
"Hôm nay thật sự rất vui khi gặp lại được cậu nhưng chắc chúng ta phải dừng ở đây rồi. Tớ phải về trọ trước khi anh chủ trở về, nếu không thì sẽ bị hỏi."
"Tiếc thật, nếu rảnh thì nhớ gọi cho tớ nhé?"
"Đương nhiên rồi! Thôi, mình đi nhé?"
"Ừm, tạm biệt!"
Nói rồi, Nguyệt Hương Lan đứng dậy rời đi khỏi quán nước, Lăng Khôi thở dài nhìn theo tấm lưng nhỏ nhắn của cô qua lớp kính trong suốt, trong lòng rất muốn có thể nói chuyện với cô nhiều hơn.
Mặt khác, dù Nguyệt Hương Lan đã cố gắng để về trước anh nhưng đi bộ không thể nhanh bằng đi xe, đặc biệt là xe bốn bánh. Khi Nguyệt Hương Lan trở về nhà thì cũng là lúc Cao Anh Quân tắm rửa xong xuôi, anh ngồi trong phòng chờ đợi điều gì đó.
Cạch!
Cánh cửa phòng mở ra, Nguyệt Hương Lan vẫn còn nghĩ mình đã về trước anh nhưng khi nhìn thấy anh ngồi trên giường nhìn anh thì liền ngượng đỏ tai, cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại rồi lên tiếng trách mắng.
"Này! Sao anh lại không mặc áo vào vậy chứ, chỉ mặc mỗi cái quần dài là sao?"
Trái ngược với vẻ ngại ngùng, xấu hổ của Nguyệt Hương Lan thì Cao Anh Quân lại thảnh thơi hơn, anh nhún vai đáp.
"Tôi thấy bình thường mà?"
"Biết là bình thường nhưng anh cũng phải nhớ chúng ta không phải là vợ chồng thật, anh làm vậy khiến tôi thấy rất kỳ cục!"
Mặc kệ vẻ bình thản vốn có trên khuôn mặt của anh, Nguyệt Hương Lan vẫn dùng tay che mắt lại, đôi tai nhỏ đã ửng đỏ lên.
Cao Anh Quân cười nhẹ rồi đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang che khuôn mặt ngại ngùng kia xuống. Nguyệt Hương Lan nhắm chặt mắt, không dám nhìn anh.
Thấy cô thật sự xấu hổ, anh đi đến tủ đồ lấy một chiếc áo thun rồi mặc vào.
"Mở mắt ra đi! Xong rồi!"
Nghe vậy, đôi mắt nhỏ mới dần mở ra, hàng mi run run nhìn anh.
"Cô đi đâu từ trưa đến giờ vậy?"
Khi Cao Anh Quân về nhà đã không thấy cô, nghe qua lời nói của bà Trương thì được biết cô đã đi từ trưa đến chiều vẫn chưa về, khoảng thời gian từ lúc rời khỏi nhà đi đến công ty mang cơm cho anh.
Cao Anh Quân sau khi nghe xong thì cũng không nghĩ gì nhiều nhưng khi nhìn thấy cô, trong đầu lại hiện lên một câu hỏi, buộc anh phải nói ra.
Nguyệt Hương Lan đi đến ngồi xuống giường nhìn anh, cô không nhanh không chậm đáp.
"Tôi đi gặp bạn nên về trễ, mọi thứ vẫn bình thường mà."
"Cô cũng có bạn ở đây sao?"
Nghe Nguyệt Hương Lan nói vậy khiến anh rất tò mò, trước giờ chưa nghe cô nói về người bạn nào ở đây cả, tự nhiên nay lại xuất hiện một người bạn khiến anh
cũng buộc phải hỏi cho thỏa lòng tò mò.
"Anh hỏi lạ nhỉ, bạn thì ở đâu không có, quan trọng là biết ngoại giao hay không thôi. Nhưng mà, tại sao tôi phải hỏi những chuyện riêng tư này cho anh nghe, thôi không nói nữa."
Chợt nhận ra nãy giờ đã nói quá nhiều, Nguyệt Hương Lan liền từ chối trả lời câu hỏi của anh. Sau đó liền đi vào phòng tắm cùng một bộ quần áo, để lại Cao Anh Quân đứng đó nhìn cô.
"Đúng thật là! Mình bị gì vậy nhỉ?"
Cao Anh Quân thở dài, chính anh cũng không hiểu bản thân đang bị gì mà lại đi tò mò mấy chuyện không liên quan đến hợp đồng hôn nhân, trong hợp đồng cũng có ghi 'không được xâm phạm quyền riêng tư, không hỏi hay ép đối phương nói ra những chuyện riêng tư.'
Nhưng có lẽ, trong chốc lát anh đã quên đi quy định mà anh đã đặt ra trước đó..