Chương 69
Tô Phương Dung kịch liệt phản đối, rồi lại trầm mặc. Khi nói chuyện với Qúy Bình Long, cô cũng không muốn để anh ta biết, cô không muốn lại thiếu nợ anh.
Trên thực tế, nếu Quý Bình Long bây giờ có hành động quá đáng gì đi nữa , cô cũng sẽ bình tĩnh chấp nhận, nhưng cô tuyệt không cho phép chuyện đó liên lụy đến con trai của cô!
“Tôi có thể không cáo cô ta.”
Người đàn ông đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, Tô Phương Dung nhìn về phía anh ta, cô muốn thở phào nhẹ nhõm, nhưng dưới ánh mắt áp lực của anh ta chỉ có thể cố chịu đựng, đứng im ở đó giống như đã làm sai chuyện.
Đôi mắt khép hờ lại kia trong suốt không thấy đáy, thu hết vẻ không tự nhiên của cô vào trong mắt, rồi I lặng rời tầm nhìn sang chỗ khác. Anh ta nhàn nhạt nói: “Nhưng tôi sẽ khiến cô ta trả giá tương xứng với những gì mình đã làm ra.”
Tần Lệ Phong của hiện tại lạnh lùng nghiêm nghị đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng vào anh. Nhưng Tô Phương Dung lại bình tĩnh nhìn chăm chú anh, trong lòng cô đột nhiên có chút ấm áp. Nỗi cô đơn và bơ vơ bấy lâu nay sắp sửa khiến cô quên mất cảm giác hạnh phúc khi được người khác bảo vệ là như thế nào.
Điện thoại của Tần Lệ Phong bỗng nhiên reo lên, anh cúi đầu nhìn lướt qua một cái nhưng không tiếp máy.
Nhận thấy mình chiếm quá nhiều thời gian của anh, Tô Phương Dung vội vàng nói: “Anh cứ đi làm việc của mình đi.”
Tần Lệ Phong nghiêng đầu nhìn về phía cô rồi đứng dậy bước đi, nhưng khi anh mới đi được hai bước Tô Phương Dung như nhớ ra chuyện gì lại gọi anh lại: “Tổng giám đốc Tần…”
Tần Lệ Phong ngừng lại, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, đối mặt với ánh mắt của anh, Tô Phương Dung đột nhiên cảm thấy căng thẳng: “Tôi… Tôi đã đặt chỗ tối hôm nay, tôi muốn mời anh … Mời anh ăn cơm…”
Có lẽ là khí thế của Tần Lệ Phong quá mạnh, rõ ràng cũng chỉ là nói một lời mời vô cùng bình thường, nhưng Tô Phương Dung lại cảm thấy bản thân căng thẳng đến không thở nổi.
Vẻ mặt của người đàn ông phía đối diện vẫn vô cùng bình tĩnh, đuôi lông mày của anh khẽ nhướng lên. Anh quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Được.”
Nghe thấy đáp án của anh, ấy vậy mà Tô Phương Dung lại có cảm giác giống như trút được gánh nặng. Cô đứng im tại chỗ, nhìn về phía bóng lưng của anh, lúc này mới nhận ra lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Ngay khi tiếng chuông tan sở buổi tối vang lên, Phú Quý liền ngồi ghế trượt qua chỗ cô, ghé vào bàn làm việc của Tô Phương Dung, chiếc cằm nhọn gác lên cánh tay, hưng phấn đề nghị: “Phương Dung, tôi biết có một thẩm mỹ viện mới mở, kỹ thuật viên ở đó đều là những cậu trai trẻ tuổi mơn mởn! Chế đây đã thèm thuồng từ lâu rồi! Cô có muốn tới đó thử với chế không?”
Tô Phương Dung cười: “Anh đi đi, buổi tối tôi còn có việc.”
Nhìn dáng vẻ vội vàng cất đồ của cô, Phú Quý nghi ngờ nhìn cô nói: “Có việc? Chuyện gì thế? Chẳng lẽ cô đi… Hẹn hò?!”
Tô Phương Dung sửng sốt, vội vàng xua tay phủ nhận: “Tôi có thể hẹn hò với ai được chứ? Chẳng qua là… Là mời bạn bè đi ăn bữa cơm!”
“Ồ…” Phú Quý lập tức cười một tiếng đầy quái dị, anh ta không nhanh không chậm nói: “Có thể ăn được một bữa cơm của cô cũng chẳng phải chuyện gì dễ dàng cả!” Sau đó anh ta có chút chán ghét quay mặt đi rồi nói “Người ta cùng cô quen biết lâu như vậy, cô cũng chưa mời tôi được bữa cơm nào cả! Tôi ngược lại muốn nhìn xem là kẻ tai to mặt lớn nào có thể khiến cô tiểu thư keo kiệt nhà cô sẵn sàng bỏ tiền mời khách!”
Tô Phương Dung bị anh ta nói có chút xấu hổ, nhưng những gì Phú Quý nói đều là sự thật, anh ta giúp cô nhiều như vậy, quả thật cô cũng chưa từng chính thức cảm ơn anh ta. Do đó cô vô cùng cẩn thận mà nói: “Hay là ngày mai tôi mời anh ăn cơm nhé?”
Phú Quý hừ một tiếng, đôi mắt phượng híp lại liếc cô một cái: “Không cần, khiến ví cô một tháng chảy máu hai lần, đó chính là tội lỗi!”
Nói xong, lại trượt về chỗ của mình, tức giận cất dọn đồ đạc, miệng thì lẩm bẩm: “Gả cho tổng giám đốc thì sao chứ, lại còn chủ động mời người ta ăn cơm!”
Anh chàng Phú Quý này giống như đứa bé con không được ăn kẹo mà nổi cáu, Tô Phương Dung còn định nói thêm gì nữa, nhưng nhìn thời gian cô liền lập tức đứng lên, đeo túi xách nói về phía Phú Quý: “Phú Quý, nói rồi nhé mai tôi mời anh ăn cơm!” Nói xong, cô bước nhanh rời đi.
Phú Quý nghiêng đầu, một tay chống cằm, nhìn chằm chằm về phía cô rời đi, đôi mắt híp lại giống như đang suy tư chuyện gì đó.
Tô Phương Dung lập tức đi lên phòng làm việc của tổng giám đốc, trước khi tan làm cô đã gọi điện thoại cho Tần Lệ Phong, anh giống như rất bận rộn, chỉ kịp nói câu “Tan làm xong lên phòng làm việc của tôi”, rồi cúp điện thoại.
Tô Phương Dung rất nghe lời, không dám quấy rầy công việc của anh nên chỉ đứng chờ ở cửa. Thư ký ở phía đối diện thấy cô tới, vội vàng cung kính dò hỏi: “Cô có cần tôi nói cho tổng giám đốc cô đến rồi không ạ?”
Nhớ tờ lời dặn dò lần trước của Tần Lệ Phong, thư ký cũng tương đối coi trọng vị phu nhân tổng giám đốc Tô Phương Dung này.
Người khác không biết, Tô Phương Dung đối thân phận của chính mình chính vẫn rất rõ ràng, cô vội nói: “Không cần không cần, tôi ở chỗ đây chờ là được rồi.”
Trong phòng làm việc, thỉnh thoảng lại truyền vài tiếng mắng nặng nề trầm thấp từ tấm cửa dày cộp: “Đừng nói với tôi rằng, đây là kế hoạch do mấy người nghĩ ra, thực tập sinh còn làm tốt hơn mấy người!”
“Lấy về đi, làm lại một lần nữa… Nếu làm không tốt, tất cả xuống phòng tiêu thụ làm nhân viên tiêu thụ cho tôi…”
Tuy nói người bị mắng không phải cô, nhưng Tô Phương Dung vẫn là không nhịn được rùng mình một cái.
Không bao lâu sau cửa bị đẩy ra, mấy vị giám đốc ủ rũ đi ra ngoài, nhìn thấy Tô Phương Dung đứng ở cửa, khuôn mặt đều có chút xấu hổ: “Phu nhân…” Mấy người nhỏ giọng chào hỏi rồi cúi thấp đầu vội vàng rời đi.
Tô Phương Dung nương theo cánh cửa đang mở nhìn vào bên trong, Tần Lệ Phong ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn chăm chú vào bản kế hoạch mà mấy vị giám đốc vừa đưa lên, vẻ mặt vô cùng nặng nề. Nhìn có vẻ anh đã quên mất cuộc hẹn của hai người bọn họ rồi…
Sau khi cánh cửa tự động khép lại, Tô Phương Dung cũng thu hồi tầm mắt của mình, cô nhìn chăm chú vào mũi chân của mình, tiếp tục đợi anh.
Tần Lệ Phong kẻ mê công việc, tăng ca đến đêm khuya là chuyện thường xuyên, nghĩ lại cả một cái công ty lớn như vậy đều dựa vào sự chống đỡ của anh, Tô Phương Dung cũng không lỡ lòng làm phiền anh. Nhưng cũng chẳng biết tại sao, trong lòng lại cảm thấy có chút hụt hẫng, không biết là bởi vì anh đã quên cuộc hẹn của hai người, hay là vì…
Đúng lúc này, cửa bị mở ra.
Tô Phương Dung sửng sốt nhìn người đi ra từ bên trong.
Tần Lệ Phong đút một tay vào trong túi, một tay khác vắt chiếc áo vest, dặn dò thư ký hai cầu rồi đi về phía cô: “Đi thôi.” Anh nói.
Tô Phương Dung không nghĩ tới anh kết thúc công việc nhanh như vậy, ngơ ngác đi qua rồi chạy nhanh đuổi theo anh: “Anh… Không cần tăng ca sao?”
Hai người đi thang máy chuyên dụng của Tần Lệ Phong, anh ấn nút xuống: “Lúc nào cũng cần.”
Tô Phương Dung không nói gì, trong lòng cảm thấy có chút tội lỗi…
Tần Lệ Phong liếc mắt nhìn qua, cô cao 1m65 đứng bên cạnh anh trông vô cùng nhỏ bé. Cô đi giày đế bằng, mặc áo cộc tay phối với chân váy dài, đeo một túi xách, ăn mặc giống như cô sinh viên vừa mới tốt nghiệp, nhìn vô cùng trong sáng dễ lừa, cũng rất đoan trang. Dáng vẻ này không hề giống một phu nhân tổng giám đốc cả, nhưng bản thân anh lại cảm thấy rất hợp.
Thật là kỳ lạ.
Nhận thấy tầm mắt của anh, Tô Phương Dung vô thức ngẩng đầu nhìn sang, đụng phải đôi mắt trong veo như nai tơ của cô, anh bình tĩnh quay mặt đi: “Đi đâu ăn?”
Anh hỏi.
“À… Một nhà hàng Hoa Sen.” Sợ anh sẽ không thích, Tô Phương Dung lại vội nói: “Tôi xem qua bình luận trên mạng, bọn họ đều nói quán này đồ ăn rất ngon, không ăn cay được cũng không sao, quán bọn họ có mấy món chay rất nổi tiếng…”
“Vậy ăn quán đó đi.” Quyết định của anh có thể coi là giảm bớt lo lắng của cô.
Tô Phương Dung lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Không biết vì sao, khi ở bên cạnh anh, cô càng ngày càng cảm thấy căng thẳng.
Khi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, nhìn thấy anh đi tới một chiếc ô tô màu xám bạc, cô tò mò hỏi: “Anh đổi xe rồi à?”
“Ừ.” Anh ta đáp lại rồi rút chìa khóa ra mở khóa xe và ngồi vào ghế lái.
Tô Phương Dung nhìn chiếc xe sang trọng, cùng chiếc logo Maybach. Cô thật cẩn thận ngồi vào ghế phụ, sợ bản thân không cẩn thận làm xước xe của anh. Chỉ một vết xước nho nhỏ thôi cũng đủ khiến cô nhịn ăn nhịn uống mới đủ tiền để đền.
Chiếc xe nổ máy, tiếng động cơ vang lên giống như tiếng gầm gừ của con dã thú mới tỉnh ngủ.
“Chiếc xe này… đắt lắm đúng không?”
Tô Phương Dung quan sát trang trí trong xe, nhỏ giọng hỏi.
Anh vừa điều khiển chiếc xe ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, vừa tùy ý trả lời: “Hơn 9 tỷ.”
Tô Phương Dung nghe thấy vậy thì sững sờ. Lời này nếu là người khác nói sẽ khiến người ta cảm thấy anh ta đang khoe khoang nhưng nếu là Tần Lệ Phong thì lại không giống, tiền tài với anh mà nói cũng chỉ là con số, anh tiêu tiền chỉ dựa vào tâm trạng của mình.
Tô Phương Dung lập tức ngoan ngoãn ngồi im, không dám động đậy.
“Ừm… Sao anh lại muốn đổi xe?”
Cô tò mò hỏi.
Theo cô quan sát, Tần Lệ Phong không phải là người quá chú trọng đến việc hưởng thụ đồ xa xỉ, anh có một chiếc xe hơi đi làm, chiếc Bentley màu đen mà anh lái riêng cũng là một chiếc xe mới, không có lý gì nhanh như vậy liền lại đổi chiếc xe khác.
Trong đôi mắt đen của Tần Lệ Phong chợt lóe lên vẻ chán ghét, nhưng anh nhanh chóng thu lại rồi chậm rãi trả lời: “Tôi không thích giống với người nào đó.”
Người nào đó?
Tô Phương Dung mơ hồ, cô thầm nghĩ Tần Lệ Phong cũng không phải cái loại người đua đòi, lại chỉ bởi vì trùng sở thích với người nào đó mà đổi một chiếc xe hơn tỷ…
Cô đột nhiên nhớ ra xe mà Quý Bình Long lái cũng là một chiếc Bentley White Continental! Chẳng lẽ “người nào đó” mà anh nói là… Quý Bình Long?
Cô lại đưa mắt nhìn Tần Lệ Phong, vừa định mở miệng hỏi nhưng rồi lại thôi. Bởi vì cho dù cô có hỏi rõ thì cũng có nghĩa gì đâu? Anh cũng có rất nhiều lý do để chán ghét Quý Bình Long, cũng chưa chắc là bởi vì cô.
Tô Phương Dung im lặng ngồi ở bên cạnh, chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình.
Tần Lệ Phong lái xe, mãi đến khi đi lên đường lớn mới hỏi: “Địa chỉ.”
Tô Phương Dung ngơ ngác rồi vội móc điện thoại ra tìm địa chỉ rồi đọc cho anh.
Không bao lâu sau, hai người đi tới nhà hàng Hoa Sen kia, quả nhiên cửa hàng kín khách, đến ngay cả chỗ dừng xe cũng chẳng có. Hơn nữa Tần Lệ Phong còn đang lái một chiếc siêu xe mới tình khiến người khác vô cùng chú ý.
Tô Phương có chút tự trách: “Thực xin lỗi… Tôi quên không để ý đến chỗ đỗ xe.”
“Không sao.” Anh đáp, đưa mắt nhìn xung quanh tìm chỗ đỗ xe.
Qua một hồi vất vả hai người mới tìm được chỗ đỗ xe ở phía đối diện nhà hàng. Sau khi đỗ xe xong, hai người chỉ có đi bộ qua. Bởi vì đang là lúc tan tầm nên xe cộ vô cùng đông đúc, làn đi bộ cũng không tìm thấy, mấy lần hai người định băng qua đường nhưng đều bị dòng xe cản trở.
Tô Phương Dung xấu hổ đến đứng ở ven đường, trong lòng không ngừng tự trách chính mình, sao lúc tìm nhà hàng không suy nghĩ chu đáo chứ?