Hoắc Đông Quân tiến đến trước mặt Dương Tuyết Hoa, hắn nhìn xuống gương mặt mất tập trung của cô. Bây giờ hắn thật sự muốn biết cô đang suy nghĩ cái gì trong cái đầu nhỏ kia…
“Em nói xem, em bất mãn cái gì?”
Dương Tuyết Hoa hiểu ý của Hoắc Đông Quân nhưng cô không muốn trả lời, dù sao cô nói thì hắn cũng sẽ tìm lý lẽ để bẻ ngược lại câu nói của cô mà thôi…
“Em không bất mãn gì cả, chỉ là em mệt nên không muốn nghe giảng, em đã nghĩ thầy gọi em đến đây để hỏi em đang cảm thấy như thế nào hay bị làm sao, nhưng thầy lại khiển trách em chỉ vì em không nghe giảng…”
Hoắc Đông Quân không hiểu ý của Dương Tuyết Hoa, rõ ràng hắn đã nói trước đó cô nên ở nhà nghỉ ngơi vì hắn biết đêm qua cô đã rất mệt mỏi khi phải chịu đựng hắn, nhưng cô là người đòi đến đây cơ mà? Nếu cô đã đến đây để học thì phải nghe hắn giảng bài chứ?
“Vậy ý em là em muốn tôi phải quan tâm và chiều theo mọi ý nghĩ của em à?”
Dương Tuyết Hoa đưa mắt nhìn vẻ mặt mất kiên nhẫn của Hoắc Đông Quân, cô hi vọng được gì ở một người đã gián tiếp đạp cô xuống vũng bùn cơ chứ?
“Mặc kệ em đi, đừng có hở ra là em phải thế này thế nọ, em thật sự rất mệt khi cứ phải nghe thầy phàn nàn về em…”
Hoắc Đông Quân ra hiệu cho Dương Tuyết Hoa ra ngoài trước, thật sự nếu cô còn ở đây thêm một giây một phút nào nữa thì chắc chắn hắn sẽ mất kiên nhẫn mà nói ra những lời không hay về cô giống như lúc trước…
Lúc Dương Tuyết Hoa bước ra ngoài thì bạn bè cô đã đứng chờ sẵn để hỏi xem có chuyện gì vừa xảy ra giữa hai người, nhưng Dương Tuyết Hoa chỉ nói dối rằng Hoắc Đông Quân chỉ đơn giản là chỉ trích cô vì cô không chịu nghe giảng…
“Chúng ta đến căn tin đi, mặc kệ thầy ấy…”
Hạ Lan Anh kéo tay bạn mình đến căn tin để cô có thể quên hết mọi chuyện phiền não, dù sao việc Hoắc Đông Quân cố tình chèn ép Dương Tuyết Hoa lâu như thế ai ai cũng biết…
Lúc cả nhóm tìm được chỗ ngồi thì Mạnh Hùng nhìn về phía Dương Tuyết Hoa, sau đó ngập ngừng nói ra chuyện này…
“Tớ nghe nói kì này đáng ra là có giáo sư khác thay thế thầy Hoắc, nhưng nghe đồn là thầy Hoắc cố tình duy trì việc giảng dạy và không tìm giáo sư thay thế đấy! Có vẻ thầy ấy ghim cậu thật rồi nên mới quyết định tiếp tục việc giảng dạy…”
Tố Lam cũng cảm thấy chuyện này có chút kì lạ, nhưng rõ ràng Dương Tuyết Hoa hiền lành như thế, năng lực cũng rất tốt, không hiểu sao vị giáo sư kia lại ghim Dương Tuyết Hoa lâu như thế…
“Cậu gây ra lỗi lầm gì đó với thầy ấy à?”
Dương Tuyết Hoa cũng không hiểu nổi Hoắc Đông Quân đang nghĩ gì trong đầu, cô chỉ trả lời đơn giản…
“Chắc do chuyện kiện tụng, tớ nghĩ đến khi nào gia đình tớ trả hết nợ cho JC thì thầy ấy sẽ tha thứ cho tớ…”
Thật ra mọi người trong lớp đã quyên góp lại để giúp cho Dương Tuyết Hoa giảm bớt một phần nào đó nhưng cô lại không nhận, vì đêm đó cô đã quyết định sẽ trở thành người của Hoắc Đông Quân để trả nợ cho hắn…
“Tối nay đi chơi cho khuây khoả không? Tớ mới được cho tiền tiêu vặt, tớ sẽ đãi các cậu một bữa thật ngon…!”
Mạnh Hùng dõng dạc tuyên bố khiến mọi người hào hứng vô cùng, riêng Dương Tuyết Hoa lại không vui vẻ nổi, cô ngại ngùng lên tiếng từ chối lời mới của bạn mình…
“Tớ xin lỗi, tớ không đi được rồi…”
Bầu không khí lại lần nữa trầm xuống, cuối cùng sau khi tan học thì ai về nhà người nấy, cả đám quyết định không đi chơi cùng với nhau nữa. Riêng Dương Tuyết Hoa thì đến tiệm thuốc để mua thuốc tránh thai, mặc dù cô không biết rõ đêm qua Hoắc Đông Quân có dùng biện pháp an toàn hay không, nhưng cô bắt buộc phải bảo vệ bản thân của mình trước…
Việc một sinh viên đến tiệm thuốc tây để mua thuốc tránh thai không phải chuyện gì quá xa lạ nhưng lúc nào cũng nhận được ánh mắt dị nghị của những người khác, thậm chí còn có người chỉ trọ nói này nói nọ…
Dương Tuyết Hoa mua thuốc xong liền thấy có xe hơi đang đậu trước mặt mình, người bên trong hạ cửa kính xuống, sau đó ra hiệu cho cô lên xe…
“Tối nay tôi sẽ gọi bác sĩ đến khám cho em, em không cần phải mua thuốc linh tinh…”
Dương Tuyết Hoa nắm chặt túi đựng thuốc trong tay, cô bình tĩnh đáp lại Hoắc Đông Quân…
“Chỉ là thuốc tránh thai thôi, không cần phiền đến bác sĩ…”
Hoắc Đông Quân nghe đến mấy chữ thuốc tránh thai liền thắng gấp lại, hắn giật lấy túi thuốc từ tay Dương Tuyết Hoa liền ném mạnh ra bên ngoài, sau đó lại dùng giọng điệu hung dữ để trách mắng cô…
“Em bị điên à? Em uống thứ thuốc này làm cái quái gì? Em biết thứ này độc hại như thế nào không hả?”
Dương Tuyết Hoa nghiêng đầu nhìn Hoắc Đông Quân, cô cũng tức giận mà lớn giọng với hắn…
“Thế thầy muốn em mang thai à? Thầy muốn huỷ hoại đời em đến mức này sao? Em chỉ nợ thầy tiền thôi mà, em trả xong rồi mà…?”
Hoắc Đông Quân mỉm cười, hắn đưa tay đè Dương Tuyết Hoa lên ghế, sau đó gằn giọng đáp lại thắc mắc vớ vẩn của cô…
“Tôi nói rõ cho mà biết, đáng ra ba em phải ngồi tù mọt gông mới đúng, nhưng tôi đã giảm án và tính vào khoảng nợ, em nghĩ rằng chỉ trong một đêm là em trả hết à? Mà nói thật đêm đó cũng chẳng ra làm sao, em nghĩ lại xem em làm được cái quái gì ngoài việc nằm khóc hả? Rồi em nghĩ rằng số tiền gia đình em nợ vẫn sẽ giữ nguyên và không tăng lên theo từng ngày từng tháng à? Mẹ nó chứ đừng có tưởng bở mà ngoan ngoãn dùm tôi đi!”