Hoắc Đông Quân mỉm cười nhìn Dương Tuyết Hoa, hắn chậm rãi đưa tay chạm vào gương mặt của cô, ngay lúc này thái độ của hắn vô cùng bình tĩnh…
“Em nghĩ sao vậy Hoa Hoa của tôi? Tôi yêu em nhiều như vậy mà, sao tôi có thể buông tay em được cơ chứ?”
Dương Tuyết Hoa biết ngay Hoắc Đông Quân sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, khi nãy cô cũng chỉ đang tìm kiếm chút hi vọng ít ỏi mà thôi…
“Vậy anh định sẽ nhốt tôi ở nơi này mãi mãi à?”
Hoắc Đông Quân nhẹ nhàng lắc đầu, hắn cũng muốn nhốt Dương Tuyết Hoa ở lại nơi này mãi mãi nhưng vì hắn nhận ra hắn thật sự rất yêu cô, hắn không muốn nhìn thấy cuộc đời cô bị chôn vùi mãi mãi, hắn muốn nhìn thấy khoảnh khắc toả sáng của cô, cái khoảnh khắc khiến tim hắn rung động…
“Sự việc đã đến nước này thì em cũng không thể học ở trường được nữa, vậy nên tôi đã sắp xếp cho em đi du học rồi. Đó là một đại học rất tốt ở Canada, thời hạn bốn năm…”
Dương Tuyết Hoa dường như không tin vào tai mình, một kẻ điên cuồng vừa trói cô xong lại rộng lượng để cô đi du học trong một khoảng thời gian dài như thế. Mặc dù hình thức này không được vẻ vang như nhận học bổng nhưng cũng là cơ hội hiếm có, vậy nên Dương Tuyết Hoa càng không thể bỏ lỡ…
“Thật sao?”
Hoắc Đông Quân gật đầu một cách chắc chắn, hắn không thể để Dương Tuyết Hoa rơi vào tầm mắt của Hoắc Đông Sang, càng không để tương lai tươi sáng của cô bị dập tắt chỉ vì mối quan hệ của hai người. Tất cả những gì mà hắn làm, đều chỉ vì Dương Tuyết Hoa của hắn…
“Thật, nhưng khi nào học xong, em bắt buộc phải đến JC làm việc…”
Dương Tuyết Hoa hào hứng gật đầu, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Hoắc Đông Quân lại có thể đối xử tốt với cô như vậy, rõ ràng đây không phải là tác phong của hắn. Nhưng cứ xem như thời gian qua cô đã vất vả chiều lòng hắn để đổi lại phần thưởng như thế này…
“Sau khi học xong, tôi sẽ đến JC làm việc để trả nợ cho anh…”
Hoắc Đông Quân vô thức siết chặt tay lại, hắn có chút không vui nhìn về phía Dương Tuyết Hoa…
“Trước khi em đi, tôi sẽ viết cho em một bản cam kết, tôi đã hứa sẽ xoá hết khoản nợ mà gia đình em đang nợ nếu em đồng ý kết hôn với tôi, vậy nên tôi sẽ giữ lời hứa của mình…”
Dương Tuyết Hoa không ngờ chuyện tốt lại đến cùng một lúc như vậy, cô có chút nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Đông Quân để xem thử cho có phải là hắn thật hay không…
“Anh thay đổi rồi à?”
Hoắc Đông Quân điềm tĩnh nhìn về phía Dương Tuyết Hoa, hắn chỉ đơn giản trả lời cô…
“Tôi không thay đổi, từ trước đến nay tôi luôn muốn nhìn thấy em toả sáng, tôi ép buộc em học tập cho tốt chỉ đơn giản là muốn đưa em đến JC làm việc, tôi muốn em trở nên tài giỏi để người khác không thể khinh thường em, tôi luôn muốn em có thể mạnh mẽ để bảo vệ chính mình…”
Hoắc Đông Quân trưởng thành hơn Dương Tuyết Hoa rất nhiều nên cách nhìn nhận về cuộc sống cũng rất khác so với cô. Đôi khi hắn tức giận quá độ đã khiến cô tổn thương, nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ làm chuyện gì đó gây hại cho Dương Tuyết Hoa…
“Vậy nên Hoa Hoa, em không yêu tôi cũng được, nhưng đừng khiến tôi thất vọng…”
Dương Tuyết Hoa biết suy nghĩ giữa cô và Hoắc Đông Quân rất khác biệt, cô cũng không phải kiểu người cố chấp đến độ ghét bỏ người khác chỉ vì sai lầm của họ. Nếu Hoắc Đông Quân thành thật với cô ngay từ đầu, chắn chắn cô sẽ nảy sinh thứ tình cảm mà hắn luôn mong muốn ở cô, liệu bây giờ có phải là quá muộn để cô kịp hiểu và cảm thông cho hắn hay không?
“Trước khi đi, tôi muốn về nhà để nói chuyện với cha mẹ và bạn bè của tôi, tôi không muốn giấu họ…”
Hoắc Đông Quân cũng đáp ứng yêu cầu này của Dương Tuyết Hoa, hắn biết thời gian qua cô đã khổ sở như thế nào khi giấu cha mẹ và bạn bè của mình về mối quan hệ này…
“Tôi sẽ đưa em về…”
Dương Tuyết Hoa chậm rãi lắc đầu tỏ ý không cần, đột nhiên cô nhớ ra chuyện gì đó vô cùng quan trọng, cô khẽ nhăn mặt nhìn về phía hắn…
“Còn một chuyện nữa, chúng ta chỉ kết hôn giả thôi đúng không?”
Hoắc Đông Quân nhăn mày nhìn về phía Dương Tuyết Hoa, mặc dù hắn yêu thương cô và hết lòng suy nghĩ cho cô nhưng hắn không thể chịu thiệt được…
“Chúng ta kết hôn thật, giấy chứng nhận kết hôn cũng là thật, tôi sẽ không buông tay em đâu…”
Dương Tuyết Hoa thở dài tỏ ý chán nản không muốn nói, bây giờ mà đề nghị ly hôn chắc chắn sẽ ầm ĩ hơn nhiều, cô có thể chắc chắn Hoắc Đông Quân đã tính toán rất kĩ để đưa cô vào tròng…
“Lỡ sau này tôi yêu người khác thì sao? Anh định ràng buộc tôi đến bao giờ?”
Hoắc Đông Quân chợt khựng lại, hắn đưa ánh mắt có chút đau buồn nhìn về phía Dương Tuyết Hoa…
“Nếu đó là điều em muốn, vậy chúng ta sẽ ly hôn, tôi sẽ chúc em hạnh phúc, như vậy được chứ?”