Hôn Nhân Giả

Chương 38: Nâng niu trong lòng bàn – P4



Đưa bọn họ đi chặt tay?

Liếc nhìn năm kẻ đang quỳ trên mặt đất, lại quay sang nhìn Lâm Trình, Ninh Phi gật đầu: “Vâng thưa Trình thiếu”.

“Trình thiếu?”.

Người đàn ông diện mạo khôi ngô trước mắt này chính là Trình thiếu nổi tiếng lạnh lùng vô tình của thành phố S sao?

Năm tên kia cả người run rẩy, sợ hãi nhìn bóng lưng Lâm Trình, mấy giây sau đồng loạt bò về phía trước: “Chúng tôi có mắt như mù, không biết ngài là Trình thiếu gia, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, xin ngài tha thứ cho chúng tôi.”

Đắc tội Lâm Trình, bây giờ bị chặt tay chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ sau này không còn chốn dung thân ở nơi này nữa. Phải biết rằng từ trước tới nay, Lâm Trình luôn thích đuổi cùng giết tận, không cho người khác đường lui. Năm tên đàn ông vừa nghĩ vậy, liền vội vàng dập đầu xuống đất không dám dừng.

“Con mẹ nó câm miệng lại cho tôi.” Ninh Phi nói xong, nhấc chân dùng hết sức đá vào tên bên cạnh mình.

Ra tay xong, nhìn theo bóng dáng Lâm Trình, Ninh Phi thở dài, may mắn đêm nay tới kịp lúc, Cố tiểu thư kia mới không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.

Nếu Cố tiểu thư thật sư xảy ra chuyện, cô dám chắc Lâm Trình sẽ đem năm tên khốn trước mắt này chôn sống.

Đến lúc Lâm Trình trở lại trong xe, Cố Ái đang cuộn mình lại, hai tay run rẩy ôm lấy chính mình.

Sắc mặt của cô trắng bệch, ánh mắt dại ra mang theo vẻ sợ hãi, hoảng hốt.

Nhìn bộ dạng này của Cố Ái, Lâm Trình không khỏi đau lòng vuốt ve khuôn mặt của cô: “Đừng sợ, đã không có việc gì rồi.”

Cố Ái ngây ngốc gật đầu, thế nhưng thân thể vẫn run rẩy như cũ.

Từ nhỏ đến lớn Cố Ái là bảo bối được Cố gia nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay, cuộc sống của cô chỉ có những điều tốt đẹp tươi sáng, đêm nay, chính là lần đầu tiên cô phải đối mặt với những chuyện đen tối nhấtngười Lâm Trình đau lòng nhìn cô, trong lòng cô lúc này có lẽ đang vô cùng sợ hãi, anh hoàn toàn có thể hiểu được.

“Ái Ái, nào, ngoan ngoãn mặc áo của anh vào.” Lâm trình vừa nói, vừa cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô. Nhìn trên người cô dính đầy vết trứng, anh sợ cô lạnh, bèn chỉnh nhiệt độ bên trong xe cao lên một chút.

Để làm cho cô có thể bình tâm lại, Lâm Trình bật nhạc nhẹ nhàng, anh tin tiếng nhạc du dương có thể làm tinh thần cô thư thái hơn.

Xong xuôi đâu đó, Lâm Trình mới khởi động xe.

Anh muốn mau chóng mang cô về nhà tắm rửa thay đồ, trấn an tâm tình của cô. Vừa nghĩ vậy, tốc độ xe lập tức nhanh hơn rất nhiều.

Về đến nhà, lâm Trình để Cố Ái ngồi yên trên sô pha trước, rồi sau đó anh đứng dậy đi vào phòng tắm.

Lâm Trình xả nước ấm vào chiếc bồn tắm cỡ lớn xa hoa của mình, còn rải thêm vào thật nhiều cánh hoa hồng.

Cánh hoa gặp nước ấm, tỏa ra mùi hương thơm nhè nhẹ như thấm vào lòng người.

Ngâm mình những cánh hoa này, tâm tình Cố Ái có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Nghĩ vậy, Lâm Trình rảo bước quay về phòng khách.

Cố Ái lúc này vẫn duy trì trạng thái ngồi cuộn mình trên sô pha, vòng tay ôm lấy đầu gối ngây ngốc.

Nhìn ánh mắt Cố Ái tràn đầy sợ hãi, Lâm Trình đi ra phía trước, đến bên cạnh cô ngồi xổm xuống, ôn nhu nói: “Ái Ái, nước ấm đã làm xong rồi, đi tắm rửa một chút được không?”

Lâm trình khi nói chuyện với cô, giọng điệu như đang dỗ dành đứa nhỏ.

Cố Ái không nói, chỉ cắn môi gật đầu.

Biểu tình Cố Ái gật đầu đặc biệt dịu ngoan, dịu ngoan làm cho anh thấy đau lòng.

Ánh mắt cô đờ đẫn, đờ đẫn càng làm cho anh thấy đau lòng hơn.

“Nào, để anh ôm em vào phòng tắm nhé.” Lâm Trình nói xong, giơ hai tay muốn bế, làm Cố Ái kinh ngạc nhìn anh. Lâm Trình bất đắc dĩ cười: “Không muốn để cho anh bế cũng được, em đi giày vào rồi tự đi được không?” Nói xong, Lâm Trình nâng chân của cô từ trên sô pha xuống giống như nói với đứa trẻ: “Ngoan ngoãn, xỏ giầy vào đi tắm rửa nào.”

Cố Ái không nói gì, bỗng nhiên vươn hai tay ôm lấy cổ Lâm Trình.

Cố Ái ôm lấy cổ anh, ý muốn để anh ôm mình đi. Lâm Trình cười cười, cầm lấy dép của cô rồi sau đó ôm cô đi vào phòng tắm.

Trong ngực anh thật ấm áp, cảm giác thực an bình, Cố Ái lại càng ôm chặt thêm một chút.

Cô hiện tại rất cần một cái ôm ấm áp, làm cho cô cảm thấy an toàn, có thể giúp cô che gió chắn mưa, vượt qua lúc tối tăm này.

Vào tới phòng tắm, nhìn một bồn tắm lớn đầy cánh hoa hồng, Cố Ái ngẩn ra, sống mũi bất chợt cảm thấy cay cay, ngây ngốc nhìn sang Lâm Trình: “Cảm ơn anh.”

Cô không biết vì sao Lâm Trình lại đối với cô tốt như vậy, càng không biết được lòng tốt này có phải là chỉ là thoáng qua hay không, có phải lại giống Thẩm Luật Ngôn hay không. Vào lúc cô muốn có một nơi để nương tựa vào, đột nhiên lại thay đổi khiến cô trở tay không kịp.

Cô không muốn dựa vào bất kỳ người nào nữa, cô chỉ muốn dựa vào chính mình, chỉ có chính mình mới đáng để tin cậy.

Thế nhưng, hiện tại cô chỉ có hai bàn tay trắng, căn bản không cách nào tự lập được.

Lần đầu tiên, cô cảm nhận được cái gì gọi là có lực bất tòng tâm.

Hơn nữa, chuyện xảy ra đêm nay càng làm cô nghĩ tới mà sợ.

Cô rốt cuộc nên làm gì bây giờ?

Thật sự là cùng đường…..

Trái tim bỗng thấy thực mệt mỏi, cũng đột nhiên cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa nữa.

Nhưng cô càng không muốn chết.

“Ái Ái, em đang nghĩ gì thế? Đây là quần áo sạch của em, em tắm xong là có thể thay. Bây giờ anh sẽ đi thu dọn phòng ngủ cho em nhé”. Lâm Trình nói xong, giúp cô đóng cánh cửa phòng tắm rồi đi ra ngoài.

Khi cô rời đi với Thẩm Luật Ngôn, ngày thứ hai anh đã rất nhớ cô, vì thế dường như mỗi ngày anh đều đi vào phòng cô, cho nên khi anh vào phòng, căn phòng căn bản không nhiễm một hạt bụi.

Lâm Trình giúp Cố Ái đổi chăn ga mới tinh rồi mới đi hâm sữa.

Chờ Cố Ái tắm xong đi ra, Lâm Trình cũng vừa đun nóng sữa cho cô, nhìn sang Cố Ái một cái, anh đem cốc sữa đặt bên cạnh cô, sau đó cầm lấy máy sấy tóc.

Tóc của cô được dưỡng rất tốt, mềm mại lại sáng bóng, đầu ngón tay nhẹ nhàng luồn vào trong mái tóc, Lâm Trình dịu dàng giúp cô sấy tóc.

“Lâm ca ca, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh.”

Hôm nay nếu không nhờ có Lâm Trình, cô đã không thể thể bảo vệ sự trong sạch của mình, hơn nữa, anh đối với cô thật sự rất tốt.

“Không cần cảm ơn, như vậy quá khách khí. Lúc trước anh cũng đã từng nói, em cứ xem anh như anh trai là tốt rồi.”

“Vâng, anh trai.” Cố Ái khẽ gật đầu, lại gọi thêm một tiếng: “Anh trai.”

Anh trai…

Chỉ cần cô vui vẻ không ưu phiền, anh có thể làm anh trai của cô cả đời.

Thật sự, chỉ cần cô cả đời bình an vô sự là tốt rồi.

Sau khi tóc khô, lại uống hết ly sữa, Cố Ái liền ngoan ngoãn leo lên giường ngủ.

Thấy tâm trạng cô dường như đã tốt hơn ít nhiều, Lâm Trình cuối cùng cũng mỉm cười an tâm.

Cô là vận mệnh của anh, ai muốn động đến một sợi tóc của cô chính là gây khó dễ với anh.

Xác định Cố Ái đã ngủ, Lâm Trình mở điện thoại gọi cho Ninh Phi: “Đi điều tra một chút hành vi gần đây nhất của Diệp Mĩ Lâm, trong vòng hai ngày gửi kết quả cho tôi.”

“Vâng.” Ninh Phi đáp lời, sau đó ngáp một cái.

Cúp điện thoại, nhìn đồng hồ, trời đã sắp rạng sáng, Ninh Phi thở dài, Trình thiếu vì Cố tiểu thư quan tâm nhiều như vậy, rốt cuộc đến khi nào mới nhận lại được hồi đáp đây?

Nhìn số điện thoại di động của Lâm Trình, Ninh Phi thực không biết phải làm thế nào. Thành thật mà nói, cô thật lòng thương anh, cho nên, lúc này cô cảm thấy rất chán ghét Cố Ái…

“Không được lại đây, các người không được lại đây, ahh, cứu tôi….”

Sau tiếng thét chói tai, Cố Ai đột ngột tỉnh lại.

Ngồi yên trên giường, nhìn quanh phòng ngủ, hóa ra là cơn ác mộng.

Thế nhưng, nhớ lại buổi tối hôm qua thiếu chút nữa bị năm người đàn ông kia cường bạo, trong lòng cô không khỏi cảm thấy hốt hoảng….

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv