Chuyện nếu chỉ dừng ở tại đây thì hẳn sẽ là một chuyện dễ giải quyết rồi. Chỉ là không ngờ rằng mới sau một đêm ngủ dậy, thời thế thay đổi, xoay vần với cái tốc độ mà đến ngay cả Quách Thừa Tuyên cũng không có cách nào tiêu hoá kịp.
Sáng sớm, thứ đánh thức hắn dậy chính là tiếng chuông điện thoại kêu như muốn đòi mạng. Là thư ký của hắn. Chỉ mới sau một đêm, trên mạng bây giờ đâu đâu cũng là đoạn video trong bữa tiệc tối ngày hôm qua.
Không chỉ dừng lại ở đây, đoạn video được tung lên mạng còn không phải là đoạn video gốc quay lại toàn cảnh sự việc mà chỉ là một đoạn video đã được người khác nhúng tay vào cắt ghép. Trong đoạn video được phát tán tràn lan trên mạng, toàn bộ lỗi sai đều nhằm hết vào Diệp Liên Tuyết. Nói đúng hơn chính là kẻ đứng sau mọi chuyện này đang muốn đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió.
“Quách tổng, đoạn video phát tán với tốc độ chóng mặt, đội ngũ xử lý của phòng quan hệ công chúng của Quách thị căn bản không có cách nào ngăn chặn nổi.”
Quách Thừa Tuyên cũng ý thức được chuyện này đúng thật là không có cách nào ngăn chặn được, trừ khi có người tung ra đoạn video gốc chưa qua chỉnh sửa.
“Đoạn video gốc đang ở đâu?” - Hắn hỏi, hắn chắc chắn phải làm cho ra lẽ chuyện này.
“Đoạn video gốc ngày hôm nay toàn bộ đã không cánh mà bay. Dưới những đoạn video cắt ghép được đăng lên mạng, người của chúng ta cũng đã đăng đoạn video gốc để đính chính nhưng toàn bộ đều đã bị vô hiệu hoá sạch sẽ.”
“Chết tiệt!” - Hắn cuộn nắm tay thành quyền, tức giận đập xuống bàn.
Đối phương chơi trò đánh úp lại còn dùng lối đi cao tay như thế này thực sự chính là muốn Quách Thừa Tuyên hắn phải đứng ra lo liệu chuyện này rồi.
Diệp Liên Tuyết tỉnh dậy. Cô nhìn quang cảnh xa lạ trước mắt, mất một lúc lâu sau mới định thần lại được nơi này là đâu. Vớ lấy chiếc điện thoại quăng trên bàn, Diệp Liên Tuyết nhướng mày khi nhìn thấy chỉ mới ngủ một giấc thôi mà thế giới muốn thay đổi đến nơi rồi.
Không có gì bất ngờ chính là biểu cảm của Diệp Liên Tuyết khi nhìn thấy cả cộng đồng mạng đang xôn xao hết cả lên khi xem được đoạn video đã qua chỉnh sửa này. Cô cười khẩy, tung tăng bước vào phòng tắm. Những lúc như thế này có tỏ ra sợ hãi hay tức giận cũng chẳng làm được gì, cứ bình tĩnh đón nhận mọi chuyện đã.
Cô bước ra ngoài phòng khách, khá bất ngờ khi nhìn thấy Quách Thừa Tuyên đã ở đó từ lâu, cả thư ký của hắn, dám cá rằng bọn họ chính là đang vì chuyện ồn ào trên mạng mà gặp nhau lúc sáng sớm như thế này.
Trông thấy Diệp Liên Tuyết chẳng có chút gì là tức giận hay lo sợ, Quách Thừa Tuyên ngược lại trong lòng còn cảm thấy lấn cấn hơn. Bị người khác đặt điều bôi nhọ mà vẫn bình thản được như thế này, có phải đầu óc của cô hỏng rồi không?
Phớt lờ đi những ánh mắt hơi khó hiểu nhìn mình, Diệp Liên Tuyết muốn đi ra ngoài. Ngay lập tức, Quách Thừa Tuyên vội cản cô lại.
“Cô muốn đi đâu giữa lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này hử?”
Diệp Liên Tuyết gạt tay hắn ra khỏi tay áo mình, không trả lời, chỉ ném lại một ánh mắt mang đầy ý tứ: “Anh không cần biết.”
Người này lúc thì lạnh lùng như băng, khi thì nóng bỏng như lửa kì thực khiến cho Quách Thừa Tuyên không có cách nào nắm bắt được. Vừa mới tối qua cô khiến cho hắn phải đảo điên thần hồn, sáng nay lại khôi phục nguyên trạng trở thành một người xa cách.
Quách Thừa Tuyên không ngăn được Diệp Liên Tuyết rời đi, cũng không ngăn được lòng mình suy nghĩ.
Trong một gian phòng khách sạn, nơi mà Diệp Liên Tuyết bị gọi đến, cô bước đi thong dong, nén cảm giác khó chịu của cơn đau trên vai. Cũng may là tối ngày hôm qua Quách Thừa Tuyên đã giúp cô bôi dầu nóng, bằng không sáng hôm nay chắc chắn không thể nào cử động nổi tay rồi.
Diệp Liên Tuyết nhìn người phụ nữ đang ngồi ở chính giữa gian phòng, xung quanh bà ta vẫn luôn có mấy người vệ sĩ. Vừa nhìn thấy cô, bà ta lại híp mắt, nở ra nụ cười đầy nham hiểm.
Không khó để đoán ra được người đứng sau mọi chuyện ồn ào từ sáng đến giờ là do một tay bà ta gây ra.
“Cô ấy hiện tại đang ở đâu?” - Diệp Liên Tuyết đưa ra một mảnh giấy, vệ sĩ đưa đến cho bà ta.
Chỉ thấy Quách Tuệ Lâm vẫn mỉm cười, giống như đối với chuyện bắt người rồi uy hiếp như thế này là một việc gì đấy quá đỗi tiêu khiển.
“Lo lắng đến thế sao? Vì một đứa tầm thường như thế lại dám tuyên chiến với cả ta?” - Bà ta hỏi ngược lại, vẻ trang nhã uy phong nay lại nhuốm thêm một tầng nguy hiểm.
Và đương nhiên là Diệp Liên Tuyết biết được rằng người phụ nữ tên Quách Tuệ Lâm này phải đáng sợ hơn Quách phu nhân rất nhiều. Cô không khinh địch, nhưng nhìn ngữ khí của bà ta chắc chắn chính là đang khinh thường cô.
“Ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho mày, cả đứa nhân viên kia nữa. Con gái của ta, nó hiện tại vẫn đang ở trong bệnh viện, ta không chấp nhận được mày được sống hạnh phúc bên thằng cháu trai ngu ngốc của ta.”
Diệp Liên Tuyết cười khẩy, tất nhiên chỉ là cười thật nhẹ nhàng. Người phụ nữ này cũng thật là, ăn không được liền muốn đạp đổ, nhất quyết không chấp nhận con gái bà ta có lỗi, hơn nữa còn muốn đổi trắng thay đen, muốn đem những người không liên quan lôi xuống làm lót đường.
“Lưu Chỉ Nghi vốn không hề liên quan đến chuyện này. Bà không thấy sao? Cô ấy bị con gái bà đánh, lăng mạ đến như thế, đừng nói là bà muốn bao biện cho con gái mình. Bà tung video đã qua chỉnh sửa lên trên mạng, đẩy tôi lên đầu sóng ngọn gió, vậy thì tôi xin lỗi, nếu tôi có chết cũng nhất quyết muốn đem con gái bà chết cùng, đồng quy vu tận. Dù sao thì con gái bà là người khơi mào mọi chuyện, bà giấu diếm điều này, vậy cho hỏi rằng bà có năng lực bịt được miệng tôi không?”
“Mày…! Láo xược!”
Diệp Liên Tuyết đã thành công chọc cho Quách Tuệ Lâm tức điên lên. Bà ta nhìn cô vẫn đứng ngông nghênh như thế, hận không thể nào ngay lập tức cho người xử chết cô. Diệp Liên Tuyết bây giờ dù sao cũng là hôn thê của Quách Thừa Tuyên. Bà ta ở đây nếu đụng đến một sợi tóc của cô cũng chính là đang khơi mào cuộc chiến với Quách Thừa Tuyên rồi.
Không phải bà ta không nhìn được thằng cháu trai của mình đối với cô gái trước mắt này chính là muốn toàn quyền bảo vệ. Không phải bà ta không biết rằng từ sáng đến giờ Quách Thừa Tuyên đã vận dụng đến cả phòng quan hệ công chúng của Quách thị để cứu lấy danh tiếng của Diệp Liên Tuyết đang bị đoạn video kia làm hỏng.
Nói một cách đúng hơn chính là muốn loại trừ đi cái gai trong mắt như Diệp Liên Tuyết, chắc chắn bà ta phải làm cho cô và Quách Thừa Tuyên không còn quan hệ nữa trước tiên. Nhưng bằng cách nào? Đến cả chị dâu của bà ta - mẹ ruột của hắn cũng chẳng làm gì được thì bà ta phải làm gì?
“Ta sẽ tha cho cô gái kia. Nhưng với một điều kiện.” - Bà ta đột ngột đổi thái độ, nếu Diệp Liên Tuyết đã không ăn cứng, bà ta sẽ dùng biện pháp mềm mỏng, không tin cô không mắc bẫy.
“Điều kiện gì?”
“Cô phải tự mình đứng lên lên tiếng xin lỗi con gái của tôi, nhận mọi trách nhiệm về mình, tất nhiên là phải công khai xin lỗi. Còn nữa…” - Bà ta nâng mắt nhìn về phía Diệp Liên Tuyết, thưởng thức khuôn mặt thanh tú xinh đẹp đến ngứa mắt kia.
Mà Diệp Liên Tuyết cũng đang nhìn bà ta, đầy thách thức, đợi chờ bà ta nói hết điều kiện của mình. Cô không sợ, ít nhất thì ánh mắt ngông cuồng của cô chẳng bày ra chút gợn sóng gì.
“Huỷ hôn với Thừa Tuyên đi…”
Bà ta nói, ngữ khí nhẹ bẫng, ánh mắt ngoài địch ý tràn đầy còn mang thêm ý cười trào phúng nồng đậm.