Lưu Chỉ Nghi chợt cảm thấy một làn gió vụt mạnh đến bên tai khiến cho mặt cô bị lật hẳn sang một bên, bên má mình bỏng rát, bởi vì đang không thủ thế sẵn, suýt chút nữa là ngã nhào theo quán tính. Mà tất cả những người ở đấy đều bị một màn đặc sắc ở chỗ này làm cho hít một ngụm khí lạnh.
Trong buổi tiệc mừng đại thọ của Quách lão gia tử, người gây ồn ào ngay tại chỗ này lại là cháu ngoại của ông. Mộ Di Dung đưa tay tát Lưu Chỉ Nghi một phát, Bạch Ly đứng ở bên cạnh miệng ngậm như hến, hoàn toàn bị hành vi này của cô ta làm cho im bặt.
Lời một lời hai không thuận tai liền ra tay đánh người như thế, cái điệu bộ này thực sự khiến cho cô ta có cảm giác sợ hãi. Giống như cách mà Diệp Liên Tuyết từng làm với người hầu của cô ta vậy.
Nhìn thấy bạn mình bị đánh, Diệp Liên Tuyết không khỏi bất ngờ. Nếu như đây là lần trực tiếp chạm trán đầu tiên của cô và Mộ Di Dung, hẳn là nó sẽ là lần chạm trán đặc sắc nhất từ trước đến giờ.
“Tiểu thư…” - Lưu Chỉ Nghi một tay bưng mặt, đôi mắt không ngăn được rưng rưng. Hẳn là cô gái này bị doạ sợ rồi, cảm giác tủi thân, đau đớn, sợ hãi khiến cho cô uất ức.
“Khóc lóc cái gì? Chẳng phải mày làm hỏng lễ phục của người khác sao? Một nhân viên phục vụ đến cả sự khéo léo cơ bản còn chẳng có, mày nghĩ rằng mày đang đến đây để dạo chơi à? Chỗ này là chỗ để cho mày chơi?” - Mộ Di Dung vẫn luôn dùng lời lẽ công kích Lưu Chỉ Nghi, giống như là muốn mượn gió bẻ măng, mắng cô nhưng cũng chính là đang muốn nhân cơ hội này cảnh cáo Diệp Liên Tuyết.
Vì một chiếc váy mà mạt sát người khác đến mức này? Đây là cách mà thiên kim của Quách gia làm đây sao? Người ngoài đang không ngừng chỉ trỏ bàn tán. Bạch Ly - nguồn cơn của tất cả mọi chuyện thì chỉ biết đứng yên lặng bên cạnh Mộ Di Dung, chỉ có Diệp Liên Tuyết từ đầu đến cuối vẫn chưa từng bày ra biểu cảm gì.
Nhìn Lưu Chỉ Nghi bị mạt sát quỳ trên đất, nhìn Mộ Di Dung đang muốn ở chỗ này thị uy, Diệp Liên Tuyết nghĩ rằng mình cũng không nên nhịn làm cái gì.
Từng bước đi tao nhã của cô cất lên, dần dần tiến đến phía trước mặt của Mộ Di Dung. Cô ta bất ngờ nhìn Diệp Liên Tuyết, chỉ thấy cô nở một nụ cười nhếch mép thật lạnh lẽo, đuôi mắt liếc nhìn Lưu Chỉ Nghi bị thu thập đến đáng thương đang quỳ dưới chân.
Không ổn! - Bạch Ly nhìn thấy nụ cười quỷ dị kia của Diệp Liên Tuyết liền cảm thấy chuyện này không ổn. Vốn định mách nước cho Mộ Di Dung, không ngờ suy đi tính lại vẫn không theo kịp được hành động của Diệp Liên Tuyết.
Mộ Di Dung ban cho Lưu Chỉ Nghi cái gì, cô sẽ trả lại cái đấy. Chẳng qua Mộ Di Dung dù sao cũng chỉ là một thiên kim chân yếu tay mềm, đánh người e là cũng không được như cô. Coi như lần này cô ta thiệt thòi đi.
Lại một tiếng “CHÁT” nữa vang lên trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người. Chỉ trong vòng mấy phút, chứng kiến hết chuyện hay này đến chuyện hay khác, đúng thật là đến Quách gia không chỉ đơn giản là được dự tiệc.
Mộ Di Dung bị tát. Đến lúc cơn đau bỏng rát dần lan toả khắp khuôn mặt của cô ta, khi đấy bản thân cô ta mới nhận thức được chuyện mới vừa xảy ra.
Bạch Ly hoàn toàn nín lặng đứng ở bên cạnh, bây giờ cô ta mà mở miệng nói ra điều gì, sợ rằng Diệp Liên Tuyết mà không vui thì cô ta cũng sẽ ăn cái tát trời giáng như thế này mất.
Nhưng tận mắt chứng kiến đến hai lần, lần này còn diễn ra ngay trước mắt, Bạch Ly vẫn không khỏi run sợ vì lực đạo của Diệp Liên Tuyết dường như chỉ có mạnh hơn chứ chưa từng giảm.
Khuôn mặt trắng nõn trang điểm kĩ càng của Mộ Di Dung bây giờ hằn lên năm dấu tay đỏ chói. Cô ta ôm mặt, nhìn Lưu Chỉ Nghi đang quỳ dưới đất, bây giờ cô ta cũng thảm thương hệt như người phục vụ này. Tất cả là do Diệp Liên Tuyết ban tặng.
“Tiểu thư, cô đừng giận nữa mà…” - Lưu Chỉ Nghi mặc dù muốn can ngăn nhưng vẫn không dám để lộ thân phận bạn học, vẫn cố dùng kính ngữ với Diệp Liên Tuyết, thực sự không muốn cô tiếp tục đánh người.
Lần này Diệp Liên Tuyết ra tay lo lắng chuyện bao đồng chắc chắn chính là muốn bảo vệ cô. Lưu Chỉ Nghi càng nghĩ càng cảm thấy mình thực sự có lỗi, vốn nhìn thấu được Bạch Ly có ý đồ muốn hại Diệp Liên Tuyết liền ra tay giúp đỡ cô, không ngờ vẫn là gây rắc rối cho cô.
Nhìn thấy Diệp Liên Tuyết sát khí ngập tràn vẫn đang dửng dưng nhìn Mộ Di Dung, Lưu Chỉ Nghi thực sự sợ hãi rằng cô sẽ làm ra chuyện gì đấy nghiêm trọng hơn.
Nhưng Diệp Liên Tuyết không phải là kiểu người dễ mất khống chế, cô chỉ ra tay dạy dỗ lại những kẻ muốn cậy thế thị uy ngay tại chỗ này, cũng như là muốn gửi đến Mộ Di Dung và Bạch Ly một lời cảnh cáo.
Mộ Di Dung bị đánh. Lần đầu tiên trong đời có người ngoài dám đánh cô ta, lại còn là cái người mà cô ta phải gọi là chị dâu tương lai nữa, làm sao mà cô ta chấp nhận được?
Nhìn thấy đám đông đang xì xào bàn tán, biết rằng nếu nhảy vào sống chết đến cùng với Diệp Liên Tuyết thì người thiệt thòi duy nhất sẽ là cô ta. Đến nước này rồi cứ kéo lòng thương của mọi người về phía mình trước đã, nhất định cái tát này của Diệp Liên Tuyết cô ta sẽ trả lại cả gốc lẫn lãi, khiến cho Diệp Liên Tuyết phải thân bại danh liệt, cuốn gói rời khỏi Quách gia.
Thế là Mộ Di Dung bật khóc. Đúng thật là cách hay!
Cô ta bật khóc thảm thương, Bạch Ly nhìn thấy cũng vội lao đến dỗ dành, chỉ có mỗi mình Diệp Liên Tuyết đứng đấy nhìn cô ta như một con dở hơi.
Đánh người khác để ra vẻ thì hay lắm, bị đánh lại thì ngồi đây bán thảm. Đúng thật là thiên kim tiểu thư được nuông chiều thành thói!
Vốn định đợi người tới, Diệp Liên Tuyết cũng chẳng buồn giải thích chuyện này đâu mặc dù cô biết rằng chuyện này ít nhiều sẽ tạo nên sóng gió rất lớn cho cô ở Quách gia. Chỉ là vừa mới tạo được một ít hảo cảm, vừa mới kéo gần khoảng cách với cái tên ngốc Quách Thừa Tuyên một chút thì lại xảy ra chuyện này.
Diệp Liên Tuyết thừa biết rằng nếu chuyện này hôm nay không xảy ra thì một ngày đẹp trời nào đấy trong tương lai gần cũng sẽ phải xảy ra. Nhưng chuyện ồn ào trong ngày mừng đại thọ của Quách lão gia tử thì thực sự không hay, Diệp Liên Tuyết cũng cảm thấy mình cực kì tắc trách đối với chuyện này.
Mộ Di Dung đang bật khóc lớn, Diệp Liên Tuyết khoanh tay cực kì mất kiên nhẫn. Chợt, trong vòng tay của Bạch Ly đang dỗ dành, cô ta bất ngờ co giật. Vốn tưởng rằng đây chỉ là trò thêm mắm dặm muối của cô ta, Bạch Ly còn thì thầm: “Chị Di Dung! Như thế này hơi quá rồi!”
Nhưng không ngờ rằng Mộ Di Dung càng ngày càng co giật mạnh, hai mắt trợn trắng dã, bọt mép cũng sùi ra hai bên khoé miệng…