“Điều làm tôi không có cách nào chấp nhận được không phải là cậu giúp cô ấy mà là cô ấy thà nhờ đến cậu chứ vẫn không chịu mở lời với tôi.”
Phó Duật nghe được trong lời nói này của Quách Thừa Tuyên có biết bao nhiêu bất đắc dĩ, ngay đến bản thân anh cũng cảm thấy nó tệ hại và xấu hổ đến nhường nào.
“Cậu biết không? Diệp Liên Tuyết luôn có thành kiến với tôi, với những người có tiền có quyền và cô ấy là người chỉ muốn một mình, sợ bị liên luỵ. Tôi không cho cô ấy thấy được sự an toàn, đã thế còn năm lần bảy lượt khiến cho cô ấy chán ghét. Tôi không ghét cô ấy, còn đang chuẩn bị tinh thần sẽ cùng cô ấy kết hôn và sống đến cuối đời nữa. Nhưng có vẻ như cô ấy vẫn không từ bỏ được thành kiến về tôi.”
Có vẻ như Quách Thừa Tuyên cũng đã và đang tự mình nhận thức được vấn đề, nhưng để hắn nói ra như thế này, Phó Duật cũng cảm nhận được hắn thực sự đang rất phiền lòng.
Một người đàn ông suốt ba mươi năm cuộc đời ngoài nghĩ đến gia tộc ra chỉ biết nghĩ đến công việc như hắn bây giờ đã đến thời điểm để nghĩ về chuyện thật tâm muốn kết hôn với một người con gái khác rồi hay sao?
Phó Duật nhận ra được nhiều chuyện, nhưng anh sẽ không bao giờ chủ động nói nó ra đâu. Có những chuyện đôi khi người ngoài như anh sẽ tỏ tường hơn người trong cuộc, nhưng anh không được phép tác động cũng như là cho họ một thông điệp để biết, nhất định phải để cho họ tự nhận ra. Đó mới là cuộc sống.
“Cậu không giải thích với cô ấy làm sao cô ấy hiểu được cậu?” - Anh nhấp một ngụm trà, đưa ra câu khuyên giải mà anh nghĩ rằng nó thích hợp nhất vào thời điểm hiện tại.
“Tôi không làm được. Mỗi lần đối diện với cô ấy, tôi đều không thể nào mềm mỏng được. Điên mất rồi!” - Quách Thừa Tuyên day trán, hẳn Diệp Liên Tuyết là ca khó nhằn nhất mà hắn từng gặp qua.
“Hai người các cậu y như nhau nhỉ? Tôi nói thật! Nếu như hai người tiếp tục như vậy thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ có chuyện hiểu được nhau. Diệp Liên Tuyết cũng giống như cậu đấy, cực kì cứng đầu, cậu không lùi, cô ấy cứ tiến thì xác định là hiểu lầm nhau suốt đời đi.”
Quách Thừa Tuyên thở dài, hắn biết rằng nếu hắn không là người nhường nhịn thì chắc chắn một điều rằng Diệp Liên Tuyết sẽ không bao giờ là người đấy. Hắn không có kinh nghiệm gì cho chuyện này cả nhưng theo như lời của Phó Duật, hắn bắt buộc phải hành động trước. Tiên Hiệp Hay
Hắn không phải sợ rằng mình sẽ mất đi Diệp Liên Tuyết, chỉ là hắn không muốn phải lại kết hôn với một người khác nữa - người mà hắn nghĩ rằng sẽ không an phận thủ thường, hiểu chuyện như cô.
“Chuyện không nghiêm trọng lắm đâu! Cô cứ yên tâm đi, tôi vẫn sống sót quay trở ra khỏi Quách thị.” - Phó Duật gửi một tin nhắn báo bình an đến cho Diệp Liên Tuyết, phần nào để trấn an cô.
Diệp Liên Tuyết cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn khi nghe Phó Duật báo tin như thế. Hẳn là Quách Thừa Tuyên sẽ không quá nghiêm khắc với người bạn duy nhất là anh ta. Nhưng với cô thì…
Tin nhắn được Quách Thừa Tuyên gửi đến hẹn gặp mặt vào buổi tối ngày hôm nay làm cho Diệp Liên Tuyết thực sự trăn trở. Cô không kể nó cho Phó Duật, chỉ là một mình lo lắng không biết là hắn sẽ làm gì cô.
Có thể Quách Thừa Tuyên sẽ bỏ qua cho người bạn thân nhất của hắn là Phó Duật nhưng điều đấy đâu có nghĩa là hắn sẽ bỏ qua cho cô? Với sai lầm là nhờ vả người khác khi chưa được sự cho phép của hắn?
Và Diệp Liên Tuyết đã cảm thấy hoang mang suốt một nửa ngày còn lại để suy nghĩ về việc làm sao để đối diện với một Quách Thừa Tuyên sẵn sàng giận dữ đến mức giết chết cô bất cứ lúc nào.
Quách Thừa Tuyên không hẹn cô ở nơi nào đấy xa xôi, hắn chỉ mượn cô một thời gian ngắn ở trước ký túc xá để có thể yên tĩnh nói chuyện. Diệp Liên Tuyết không từ chối hắn, bởi lẽ có nhiều chuyện không phải cứ từ chối là nó sẽ không bao giờ diễn ra, cô buộc phải đối đầu với chuyện này, đối đầu với Quách Thừa Tuyên.
Đến đúng giờ, Diệp Liên Tuyết ra khỏi khu ký túc xá, cô nhìn thấy chiếc xe hơi của Quách Thừa Tuyên đang đậu ở một góc vắng vẻ, không suy nghĩ gì liền lập tức mở cửa xe ngồi vào bên trong.
Khoang xe chật hẹp phảng phất đâu đấy một chút mùi hăng hắc của thuốc lá mặc cho Quách Thừa Tuyên vẫn luôn để cửa kính xe mở suốt từ nãy đến giờ. Cô đoán là hắn đã hút thuốc trong lúc đợi cô, mùi hương không kịp tản đi lúc cô đến. Kì lạ thật! Quách Thừa Tuyên chưa bao giờ hút thuốc!
“Cô đến rất đúng giờ nhỉ?” - Hắn nói bâng quơ, cả người ngả ra ghế lái, trông hắn đang cực kì mỏi mệt.
Diệp Liên Tuyết bấm tin nhắn gửi đến cho hắn, cô còn chẳng nhìn đến hắn lấy một lần: “Người đúng giờ hơn hẳn phải là anh mới đúng. Để anh phải đợi rồi!”
Đột nhiên Quách Thừa Tuyên bật cười. Trong khoang xe chật hẹp, khi mùi hăng hắc của thuốc lá đã tản đi gần hết, khi cửa kính được kéo lên, cả khoang xe chìm trong sự tĩnh mịch riêng tư thì giọng cười của hắn như mang âm hưởng, khiến cho người khác nghe vào đều có cảm giác thật khó tả.
Diệp Liên Tuyết nhìn hắn, chỉ thấy hắn trông như không được ổn lắm, cả bộ âu phục trên người cũng không được thẳng thớm như ngày thường. Cô chưa bao giờ thấy hắn tuỳ ý, bởi lẽ những hành động ngày thường nhất của hắn đều có thể xuất hiện trên đầu mặt báo bất cứ lúc nào. Lần này hắn phá lệ cho cô thấy được sự tuỳ tiện đầy mệt mỏi của mình, ắt cũng là muốn cô biết được rằng hắn đã phải suy nghĩ rất nhiều.
“Diệp Liên Tuyết! Tôi nghĩ rằng nếu như tôi không nói những lời này với cô thì chắc chắn cô sẽ đem chuyện này chôn giấu nó vĩnh viễn. Tôi biết lý do cô làm như thế, biết được cô có bao nhiêu sự không hài lòng với tôi, nhưng tôi không trách cô được. Lạ thật nhỉ? Tôi luôn luôn nghĩ rằng mình không cần phải đặt cuộc hôn nhân này vào trong mắt, nhưng đến cuối cùng tôi cũng không thể nào phớt lờ nó.”
Diệp Liên Tuyết khá chấn động với những lời bộc bạch tâm sự này của Quách Thừa Tuyên bởi vì nó nằm ngoài sức tưởng tượng của cô quá! Hắn không nổi giận sao? Hắn thậm chí còn không phát điên lên rồi hành xử không biết suy nghĩ như ngày thường. Bỗng dưng Diệp Liên Tuyết cảm thấy hắn thật sự lạ quá.
Hay đúng thật như lời mà Phó Duật đã nói, hắn không đề cao chuyện này, xác định không quan tâm đến và cũng sẽ không quản nhiều chuyện của cô?
Diệp Liên Tuyết vẫn giữ im lặng, cô không nói gì, cũng không biết nên nói gì. Cô vẫn thực sự muốn để Quách Thừa Tuyên nói hết những gì mà hắn cần nói, như thế có lẽ sẽ tốt hơn.
“Chuyện lần này để cô phải một mình chịu thiệt, tôi không thể nào tránh được một phần trách nhiệm thuộc về tôi. Tôi biết cô và Bạch Ly không hài lòng lẫn nhau, cũng biết được cô đã phải im lặng chịu trận rất nhiều lần. Tôi không trách cô, cũng không có quyền trách cô khi cô nhờ vả đến Phó Duật giúp đỡ mình mà không nhờ đến tôi. Không sao cả, tôi đã nghĩ nhiều lắm, tôi nghĩ rằng nếu đặt tôi vào trường hợp như cô, tôi cũng sẽ không chọn cách nói với người là nguồn cơn của mọi chuyện. Diệp Liên Tuyết, tôi xin lỗi, xin lỗi vì những lần hành xử không đúng đắn, xin lỗi vì đã không làm tròn trách nhiệm của một vị hôn phu.”