Bạch Ly bán tín bán nghi đọc tờ ghi chú trên phong bì văn kiện thật dày rồi lại nhìn Diệp Liên Tuyết. Cô ta phải thừa nhận rằng chưa bao giờ cô ta trông thấy được Diệp Liên Tuyết thất thố hay phải hoảng sợ bao giờ.
Diệp Liên Tuyết thực sự có thể xoay chuyển càn khôn, biến nguy thành an sao?
“Cô đừng có mà ở đó đánh trống lảng, xem xem cái gì chứ? Thứ tôi muốn xem nhất bây giờ chỉ có là nhìn cô bị đuổi khỏi học viện này mà thôi.”
Bạch Ly vẫn cực kì già mồm non não, nhưng cô ta vẫn luôn mắc phải sai lầm cấp thấp cứ lặp đi lặp lại đó chính là càng nói nhiều càng để lộ ra sơ hở.
“Để cho cô phải thất vọng rồi!”
Một mảnh giấy nhắn chỉ vỏn vẹn mấy chữ nhưng lại có sức công phá quá đỗi lớn. Bạch Ly run run nhìn nét chữ đấy, Diệp Liên Tuyết không thể nói được nhưng không hiểu sao đến cả nét chữ cũng khiến cho người khác phải run sợ. Không biết có phải là do càng sợ hãi càng sinh ra ảo giác hay không nhưng Bạch Ly thực sự nghe được những dòng chữ đấy chạy trong đầu mình một cách đầy thách thức.
Diệp Liên Tuyết không bị đuổi khỏi học viện? Vậy thì cô đã giải quyết xong chuyện rồi? Quách Thừa Tuyên giúp đỡ cô sao? Bạch Ly trong đầu tràn ngập những câu hỏi không biết làm cách nào để giải đáp.
Cô ta nhìn đến tập tài liệu dày cộm mà ngay từ đầu Diệp gì đã đưa đến cho mình, không hiểu sao lòng bàn tay túa đầy mồ hôi. Cô ta đang hồi hộp - Diệp Liên Tuyết nhìn được - đó là sự sục sôi của adrenaline khi cô ta đang cảm thấy sợ hãi tột cùng.
Và sự ngông cuồng lớn tiếng từ đầu đến giờ đã biến đi đâu mất, nhượng chỗ cho sự im lặng đến vô cùng cực.
Bạch Ly đón nhận lấy tập tài liệu, giống như đang đón nhận lấy bản án cho bản thân mình. Trong này có gì? Có liên quan gì đến chuyện này? Cô ta lại nhìn Diệp Liên Tuyết, chỉ thấy từ đầu đến cuối Diệp Liên Tuyết vẫn luôn luôn cực kì hờ hững, lãnh đạm chờ cô ta mở nó ra.
Mới vừa hôm qua đây, Bạch Ly đã có một phép so sánh rằng Diệp Liên Tuyết chính là một con gà con nhỏ bị Quách Thừa Tuyên vứt bỏ đi để đổi lấy một đại cục lớn hơn. Không hiểu sao bây giờ hình ảnh đấy một lần nữa lại tua đi tua lại trong đầu cô ta.
Không phải là phép so sánh như tối ngày hôm qua nữa, bây giờ, Bạch Ly trong đầu chỉ toàn là những hình ảnh về bản thân mình là một con gà con và Diệp Liên Tuyết mới thực sự là một con đại bàng săn mồi lớn. Cô đang đợi, đợi con gà con là Bạch Ly sập bẫy để đạt được mục đích của mình.
Và thứ tài liệu đang nằm trong tay của Bạch Ly chính là cái bẫy đấy. Cô ta không có cách nào để không đón nhận nó, Bạch Ly đột nhiên cảm thấy dường như ngay từ đầu, cô ta đã luôn bị Diệp Liên Tuyết nắm đằng chuôi, không thoát được, đã thế càng vẫy vùng sẽ càng nhanh chết.
Dưới sự thúc ép của chính bản thân mình, Bạch Ly từ từ mở tập tài liệu kia ra. Cô ta rơi vào từ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, tất cả mọi chuyện tốt mà cô ta làm ra đều đã bị Diệp Liên Tuyết điều tra ra toàn bộ.
Từ chuyện cô ta làm cách nào để có được luận văn của Diệp Liên Tuyết, chuyện cô ta đã uy hiếp Nhậm Quyên làm việc xấu như thế nào đến chuyện có ý định phủi sạch mọi chuyện nếu như Nhậm Quyên cố tình khai cô ta ra với tội đồng loã,… Tất thảy những chuyện mà cô ta tưởng như đã êm xuôi bây giờ lại đang nằm trước mắt của cô ta, giấy trắng mực đen, rõ ràng không sai phạm một li một tí nào cả.
Bây giờ thì cô ta đã có thể hiểu được vì sao Diệp Liên Tuyết từ đầu đến cuối vẫn chưa bao giờ sợ hãi. Và cả chuyện tốt cô ta làm đó chính là đổ thêm dầu vào lửa, cố tình gợi chuyện với Quách Thừa Tuyên để hắn quan tâm đến chuyện này thực ra cũng chẳng làm ảnh hưởng vào đâu cả.
Thậm chí nó còn có thể giúp cô ta chết càng thảm hơn. Đây liệu có đúng là gậy ông đập lưng ông?
“Vì sao… Từ đâu mà cô có được những thứ này?” - Bạch Ly như bị ai đó rút cạn hết toàn bộ sức lực rồi, cô ta ngồi trên ghế, đối nghịch với sự ngông cuồng tự cao lúc ban đầu, bây giờ cô ta giống như một cái xác không hồn, như một lớp vỏ rỗng bị ai đó lấy đi hết sinh khí.
“Làm chuyện xấu thì phải dự liệu được đến những chuyện này chứ! Nếu như cô không muốn bị người khác phát hiện, sao cô không làm cho nó chỉn chu hơn? Hoặc cách tốt nhất là đừng làm chuyện xấu.”
Từng chữ mà Diệp Liên Tuyết viết ra thực sự khiến cho Bạch Ly cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm. Kế hoạch mà cô ta dày công chuẩn bị bây giờ chưa gì hết đã bị người ta đào ra sạch sẽ.
“Quách Thừa Tuyên đã làm chuyện này giúp cô sao?” - Bạch Ly vẫn gặng hỏi.
Diệp Liên Tuyết đối với câu hỏi này chỉ có biết lắc đầu. Cô sẽ không bao giờ mở miệng ra nhờ vả Quách Thừa Tuyên dù chỉ là một việc thật nhỏ bé. Hắn chưa bao giờ tin tưởng cô, vì sao hắn phải giúp cô?
Vì nghĩa vụ sao? Vì cô là vị hôn thê của hắn? Hay hắn cảm thấy thương hại cô?
Tất thảy những điều này, Diệp Liên Tuyết không cần dù chỉ là một chút.
“Điều này quan trọng sao? Cô thật sự là chấp mê bất ngộ đối với Quách Thừa Tuyên quá đấy!”
Ngoài Quách Thừa Tuyên ra, Bạch Ly thực sự không tìm được ai có thể giúp Diệp Liên Tuyết lật kèo này cả. Nhưng cô ta có ngờ cũng không bao giờ ngờ đến được là Diệp Liên Tuyết không nhờ vả Quách Thừa Tuyên mà thực sự đi nhờ vả người sẽ giúp Quách Thừa Tuyên tìm chuyện.
Phen này thực sự Diệp Liên Tuyết đã nợ Phó Duật một cái ân tình rồi.
Bạch Ly lật xem tài liệu, đến cuối cùng, tài liệu rơi ra một tờ giấy, là tờ khai những sự việc gian dối của Nhậm Quyên trước hội đồng, có chữ kí xác nhận của đối phương, có đóng dấu của hội đồng.
Điều khiến cho cô ta không ngờ được đó chính là Diệp Liên Tuyết ấy vậy mà lại có thể điều tra được chuyện mà cô ta dùng để uy hiếp Nhậm Quyên. Bây giờ thì tốt đẹp rồi, một khi những thứ này được tung ra, Bạch Ly có nhảy mười lần ở sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
“Những chuyện này cô sẽ đem nó đi phát tán khắp nơi sao?” - Bạch Ly hỏi dò, trong giọng nói của cô ta bây giờ còn phiếm thêm một chút run rẩy nghẹn ngào.
Diệp Liên Tuyết nhướng mày, tỏ ý rằng “Tại sao không?” nhưng ngoài ý muốn, Bạch Ly lại bật khóc.
“Cô đừng làm như thế được không? Anh trai tôi vừa mới nhận được một phi vụ làm ăn lớn, nếu chuyện này bị tung ra, mặt mũi của Bạch gia cũng bị tôi làm mất sạch, hơn thế, việc làm ăn của anh tôi sẽ gặp trở ngại lớn mất!”
Diệp Liên Tuyết rất muốn bật cười trước sự đáng thương, thống khổ này của Bạch Ly. Kẻ phạm lỗi và cố chấp đến cùng bây giờ lại cầu xin người khác đừng vạch trần mình, đây là cái kiểu đạo lý gì đây?
Nhìn thấy Diệp Liên Tuyết mỉm cười, Bạch Ly biết được rằng mình xong rồi. Làm gì có ai nhân từ đến nỗi bị bày mưu tính kế đến suýt bị đuổi học mà vẫn tha thứ được cho kẻ đã hãm hại mình? Cô ta cảm thấy thật sự tuyệt vọng, những chuyện tốt mà cô ta đã làm đang đẩy cô ta rơi vào tuyệt vọng.
Diệp Liên Tuyết rời khỏi phòng tự học, cô để Bạch Ly một mình ở lại. Chuyện giải quyết cô ta sao, tạm thời cô vẫn chưa nghĩ đến. Nhưng cô sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta, không bao giờ.