“Mau ra ngoài nói chuyện đi, bát đĩa cứ để ở đây cho bà!”
Sau bữa ăn tối, bà ngoại xua tay đuổi Diệp Liên Tuyết ra khỏi bếp mặc dù ngày thường công việc rửa bát sau khi ăn cơm là việc của cô. Diệp Liên Tuyết bĩu môi, cảm thấy bà xem trọng Quách Thừa Tuyên ra mặt, tâm tình thực sự chẳng vui vẻ một chút nào.
“Ây dà! Con đừng nhỏ nhen như thế chứ! Dù sao nó cũng là khách, vượt đường xa xôi đến đây cũng không phải là chuyện gì dễ dàng. Hôn phu của con thì là cháu rể của ta, khách sáo với nó một chút, đối xử với nó như người trong nhà cũng hợp tình hợp lý thôi mà! Ngoan nào! Đi ra ngoài bồi chuyện với nó, tối sang ngủ với bà.”
Bà ngoại vẫn luôn như thế, nhiều người gặp bà, không rõ sự tình liền sẽ cảm thấy bà hơi khó tính thế nhưng chỉ có Diệp Liên Tuyết mới biết bà thực chất là người nhìn xa trông rộng như thế nào. Bà đối xử tốt với tất cả mọi người kể cả quen biết hay không, huống hồ gì Diệp Liên Tuyết cảm nhận được bà cực kỳ khách sáo với Quách Thừa Tuyên chắc chắn chính là vì cô.
Bởi vì không có nhà mẹ đẻ có thế lực hùng hậu thế nên bà sẽ dùng sự tử tế để đáp trả lại. Mặc dù chưa từng nói ra thế nhưng Diệp Liên Tuyết luôn luôn biết rằng bà vẫn sợ cô bị khi dễ khi một mình lên thành phố làm dâu nhà hào môn.
Quách Thừa Tuyên ngồi dưới hiên nhà, là chỗ buổi chiều nay Diệp Liên Tuyết vừa ngồi. Bỗng nhiên dưới chân hắn có một cỗ cảm giác mềm mại ấm áp cọ vào. Hắn giật mình cúi xuống, không ngờ là một con mèo mướp vàng béo núc ních đang cọ cọ vào chân hắn tìm hơi ấm. Mèo vàng sợ người lạ, nhìn thấy hắn đang nhìn chằm chằm thì vội rụt người lại đầy phòng bị.
‘Cạch’
Diệp Liên Tuyết đặt xuống một đĩa hoa quả rồi ngồi xuống bên cạnh Quách Thừa Tuyên. Mèo mướp vàng vừa nãy còn đang e dè hắn vội chạy đến nhảy lên người cô nằm cuộn lại, đôi mắt to tròn vẫn nhìn hắn cực kì đề phòng.
Diệp Liên Tuyết chậm rãi vuốt ve nó, trong lòng thầm mắng nó là kẻ dễ dãi, chẳng sợ người lạ.
“Có vẻ như ở đây trông cô còn thoải mái hơn hẳn nhỉ?”
Diệp Liên Tuyết ném cho hắn một ánh nhìn đầy khinh bỉ rồi lại tiếp tục vuốt ve con mèo đang nằm trên đùi. Việc này cần phải nói sao! Rõ tàng là ở đây phải thoải mái hơn rất nhiều so với cái nơi đầy rắc rối đó rồi. Ở đây có bà, có sư phụ, chẳng cần lo nghĩ gì hay suốt ngày phải tìm cách chống đỡ những rắc rối từ trên trời rơi xuống, chắc chắn phải sống tốt hơn rồi.
Nhìn thấy Diệp Liên Tuyết ở đây là một khía cạnh hoàn toàn khác, không hiểu sao trong lòng Quách Thừa Tuyên lại cảm thấy nhiều chút xót xa. Nhưng cuộc sống là thế, cô cũng chẳng thể cố thủ ở mảnh đất này đến cuối đời được, buộc cô phải tiến đến những nơi tốt đẹp hơn, phát triển hơn để sống mà thôi.
“Hẳn là cô phải bất ngờ lắm khi nhìn thấy tôi ở đây ngày hôm nay. Và tôi cũng nhìn thấy được là rõ ràng sự xuất hiện của tôi khiến cho cô không được thoải mái lắm thì phải.”
Quách Thừa Tuyên là người sáng suốt! Những lời hắn nói từ nãy đến giờ Diệp Liên Tuyết chẳng thể nào phủ nhận được bởi nó chính xác đến từng câu từng chữ. Nhưng nghe hắn nói những lời thừa thãi này thật khiến cho cô nhàm tai quá đi mất! Sự kiên nhẫn dành cho hắn cũng dần dần ít đi.
“Mẹ tôi đang làm ầm ĩ ở Quách gia đấy. Thật may vì cô ở đây.” - Quách Thừa Tuyên buông ra một câu nhẹ bẫng rồi nhìn Diệp Liên Tuyết thành công bị thu hút bởi câu nói này.
Cô vội móc điện thoại từ trong túi áo ra, bấm tin nhắn gửi đến cho hắn: “Nhưng ầm ĩ vì chuyện gì? Tôi lại làm gì sai sao?”
Hẳn là cô trở nên sốt sắng như thế này là vì sợ rắc rối vận vào người mình. Diệp Liên Tuyết vẫn là Diệp Liên Tuyết mà thôi.
“Không biết phải nói như thế nào nữa. Cũng vì cô mà cũng không phải vì cô.”
Diệp Liên Tuyết đầy khó hiểu nhìn hắn, cô chẳng biết Quách Thừa Tuyên đang chơi trò gì ở đây. Chẳng lẽ hắn lặn lội đường xa suốt cả một ngày trời đến tận cái nơi khỉ ho cò gáy này chỉ để nói cho cô những lời này thôi sao?
“Tôi vốn không định phá hỏng chuỗi ngày nghỉ ngơi của cô đâu. Chỉ là khi ông nội biết được tôi để cô một thân một mình về quê lại mắng tôi một trận, khăng khăng muốn tôi phải cùng cô về quê. Mẹ tôi thì vì chuyện này lại bắt đầu làm ầm ĩ cả lên.”
Diệp Liên Tuyết hay bị hoạ rơi trúng đầu, rắc rối bất đắc dĩ cứ tìm đến cô thế nhưng Quách Thừa Tuyên thì cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Hắn là hậu duệ của Quách gia, muốn làm gì cũng phải đem lợi ích của gia tộc đặt lên hàng đầu. Hắn muốn làm hài lòng ông nội, chấp nhận cuộc hôn nhân không tình yêu này, thế nhưng hắn phải chịu đựng thêm sự phản đối của mẹ mình. Bỗng dưng Diệp Liên Tuyết cảm thấy người đứng ở vị trí như hắn phải chịu những thứ áp lực chẳng dễ chịu chút nào.
“Đâu cần uỷ khuất mình như thế? Anh chỉ cần nhắn tin cho tôi thôi mà, tôi tin là bà ngoại sẽ tìm cách nói đỡ với ông nội một tiếng thôi.”
Nhưng Quách Thừa Tuyên chỉ mỉm cười thật nhẹ, hắn nhìn con mèo say ngủ trên đùi cô, nhìn căn nhà nhỏ ấm cúng này, cảm nhận được sự yên bình nơi thôn quê. Và hắn cũng chẳng cảm thấy sai lầm một chút nào khi chọn đi đến nơi này một chuyến.
“Nơi này cũng là quê của tôi mà, ít nhất thì cũng phải biết về đây chứ. Một công đôi việc, vừa về quê của ông nội, vừa có thể đến chào hỏi bà một tiếng.”
Diệp Liên Tuyết chẳng biết nói gì, chỉ im lặng xem như là đồng tình với hắn. Tên này phiền phức thật nhưng cô cũng chẳng có ghét hắn nhiều quá như lúc đầu nữa. Không hiểu sao dần dần trong lòng cô lại nhen nhóm lên một chút sự đồng cảm với hắn.
Cả hai cứ thế ngồi yên lặng chẳng nói thêm gì. Con mèo béo lim dim đã ngủ gật từ lâu, khung cảnh yên bình đến kì lạ.
Bà ngoại từ trong bếp đi ra, nhìn thấy hai đứa trẻ ngồi cạnh nhau thật hoà hợp, trong lòng nhẹ nhõm, hạnh phúc hẳn. Bà rón rén đi vào phòng, không làm kinh động đến hai người trẻ ngồi ở trước hiên rồi lấy điện thoại, bấm một dãy số dài, gọi đi.
“Lão Quách! Cháu trai lão đến rồi! Tôi còn sợ hai đứa nó không hợp như lão nói, không ngờ bây giờ lại trông hợp nhau đến kì lạ như thế này kia chứ!l