Diệp Liên Tuyết ngồi ở bên ngoài hành lang phòng bệnh, cô toan định rời đi thế nhưng suy nghĩ gì đấy vẫn quyết định nán lại thêm một chút. Quách Thừa Tuyên vào trong phòng bệnh rồi, lát sau chắc chắn sẽ tìm cô, nếu bây giờ cô tự ý rời đi, khó tránh được việc xảy ra nhiều chuyện tranh cãi không hay nữa thì cũng chẳng tốt lắm.
Cô cọ hai mũi giày vào nhau, trong lòng miên man suy nghĩ một điều gì đấy mơ hồ chẳng rõ ràng. Viện trưởng nói rằng Quách Thừa Tuyên đang tìm cô, ở đây là tìm Thánh thủ, ông đang cố gắng hết sức để giữ bí mật. Nhưng Diệp Liên Tuyết tin rằng với năng lực của hắn, việc tìm được thông tin cô là Thánh thủ hay không chỉ là vấn đề thời gian.
Đang không biết làm sao, bỗng dưng Quách Thừa Tuyên gọi cô: “Có vẻ như cô đã có một fan trung thành rất lớn rồi đấy, vào đi.”
Diệp Liên Tuyết nhất thời ngơ ngác, nương theo ánh mắt của Quách Thừa Tuyên, cô biết rằng Phó Duật hình như muốn gặp cô. Tình huống này vốn dĩ là điều bình thường nhưng rơi vào Diệp Liên Tuyết lại có chút khó xử, cô không biết nên vào với tâm thế như thế nào.
Bấm một dãy tin nhắn gửi đến cho Quách Thừa Tuyên, cô chỉ chỉ vào điện thoại bảo hắn nên đọc trước. Quách Thừa Tuyên có chút bất ngờ khi nội dung tin nhắn hỏi rằng giữa hai người nên có khoảng cách hay Diệp Liên Tuyết sẽ lấy thân phận gì khi vào đấy, là người dưng hay là hôn thê của hắn?
“Cứ vào đi đã, mọi chuyện cứ để tôi xử lý cho.” - Hắn thở hắt một hơi bất đắc dĩ, Diệp Liên Tuyết cũng không nghĩ ngợi gì thêm, e dè đi vào trong phòng bệnh.
Đãi ngộ của bệnh nhân VIP có khi chỉ như thế này là cùng, rõ ràng Phó Duật chỉ đơn giản là ngộ độc thực phẩm nhẹ, chỉ cần cấp cứu rửa ruột là tình trạng sẽ ổn định lại ngay như chưa có gì nhưng nhìn cái phòng bệnh xa hoa này xem, nó thực sự khoa trương giống như kiểu anh ta sẽ ở trong này trong cả quãng thời gian dài sắp tới vậy.
“Tiểu tiên nữ!!!” - Phó Duật nhất thời kinh hô khiến cho Diệp Liên Tuyết vừa bước vào phòng đã bị anh ta doạ cho kinh hồn bạt vía.
Người này đúng thật là dư năng lượng, vừa rồi mới ngất xỉu ngoài đường như một cái xác, hồi lại sức liền như ngựa chiến. Diệp Liên Tuyết khoé miệng giật giật, trong đầu thầm đem so sánh với Quách Thừa Tuyên. Ờm… vốn dĩ không nên so thì tốt hơn.
Quách Thừa Tuyên đứng ở phía sau âm thầm đỡ trán, một người thì câm điếc bẩm sinh, một người thì đích thị là một cái máy nói chính hiệu thế này thật khiến cho người ta cảm thấy kiểu gì cũng thật kì quái. Hắn vỗ vỗ vai Diệp Liên Tuyết trấn an, ý bảo cô đừng sợ vì hắn cũng không biết nên như thế nào với cái tên điên khùng này nữa.
Diệp Liên Tuyết đối với cái vỗ vai kia của Quách Thừa Tuyên có chút giật mình, cô hơi rụt người lại, rõ ràng không muốn ai chạm vào mình. Cô hơi e dè ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh, bộ não thiên tài cũng phát huy hết công lực để tìm cách đối phó với con hàng trước mắt đây.
“Oà!!! Đúng thật là quá xinh đẹp rồi. Vừa nãy mê man còn nhìn được, không ngờ là ông đây có thể bất tỉnh nhân sự nhưng người đẹp như thế này không thể nhìn nhầm. Thực sự cảm ơn cô nhiều lắm, nếu không có cô, cộng với sự ghẻ lạnh kia của Quách Thừa Tuyên thì chắc tôi đã chết ngoài đường rồi.” - Phó Duật đầy nhiệt tình với Diệp Liên Tuyết, thế nhưng vẫn không quên đá xéo Quách Thừa Tuyên một phát, nom tình trạng sức khỏe thật sự chẳng còn gì đáng bàn.
Đối với sự nhiệt tình lạ kì này của Phó Duật, Diệp Liên Tuyết chỉ biết cười ngại, cô đánh mắt lên nhìn Quách Thừa Tuyên, ý tứ muốn cầu cứu hắn thật sự. Truyện Teen Hay
Nhìn ánh mắt lạnh tanh ngày thường của Diệp Liên Tuyết bây giờ lại tràn đầy ý tứ cầu cứu kia khiến cho Quách Thừa Tuyên nói không hứng thú chính là nói dối. Đột nhiên trong đầu hắn nảy ra một ý tưởng táo bạo đó chính là để cho Diệp Liên Tuyết đơn thương độc mã đối phó với Phó Duật xem sao, để xem cô có bao nhiêu lợi hại.
Thế là dưới ánh mắt cầu cứu của Diệp Liên Tuyết, Quách Thừa Tuyên lờ đi hoàn toàn, hắn giả vờ bận rộn lướt điện thoại, nhưng thực chất vẫn đang muốn chứng kiến trò vui.
“Lần trước gặp cô, vốn dĩ muốn làm quen rồi nhưng lại bị tên khốn kia ngăn cản, lần này trùng hợp cô lại cứu tôi một mạng. Cô nhìn xem có phải chúng ta rất có duyên hay không? Cô đừng ngại, cứ nói chuyện với tôi bình thường, tôi không có xa cách khó gần như cái tên đang ngồi đằng xa kia đâu.”
Phải nói rằng kĩ năng đá xoáy người khác của Phó Duật phải đạt đến trình độ thượng thừa rồi. Nhìn Quách Thừa Tuyên ngồi đằng xa đang giả vờ như mình không tồn tại nhưng cũng bị đâm cho mấy nhát tối tăm mặt mũi thật khiến cho Diệp Liên Tuyết có chút hả dạ. Vốn tưởng hắn là tên bất trị thế nhưng có Phó Duật bên cạnh, xem ra Quách Thừa Tuyên cũng lộ được điểm yếu.
Diệp Liên Tuyết chỉ tay lên miệng mình rồi xua xua tay. Phó Duật nhìn thấy vậy chợt đứng hình trong giây lát.
“Cô không nói được sao? Chuyện này…” - Anh nhìn lên tai Diệp Liên Tuyết vẫn còn đang đeo thiết bị trợ thính, đôi đồng tử giảo hoạt hiện lên chút phức tạp - “…cô còn không thể nghe nữa sao? Ông trời đúng thật là bạc bẽo quá đi mất, người tốt như cô tại sao lại tội nghiệp đến thế này còn người được tạo hoá nghiễm nhiên ban tặng cho khả năng nói chuyện lại chỉ toàn nói ra những lời cay đắng kia chứ.”
Quách Thừa Tuyên bị chọc cho nhột không ngồi yên nổi, đầu đầy vạch đen lên tiếng nhắc nhở Phó Duật: “Nói chuyện cho đàng hoàng, họ Phó!”
Diệp Liên Tuyết cũng cố nén cười với trường hợp này, xem ra quan hệ giữa Phó Duật và Quách Thừa Tuyên không chỉ đơn thuần tốt đẹp mà phải là tốt một cách phi thường. Lần đầu tiên cô thấy được có người dám khi dễ Quách Thừa Tuyên ngay trước mặt hắn mà vẫn bình an vô sự.
“Cô đừng để ý đến cậu ta, một tên lắm tiền nhưng nhiều tật xấu, ngoài cái mặt tiền có chút được ra còn lại cái gì cũng tệ. À!! Cô tên là gì thế? Trông cô trẻ thế này chắc cũng đang là sinh viên nhỉ?”
Diệp Liên Tuyết dùng sổ tay để nói chuyện cùng với Phó Duật, cô nói rằng: “Tôi tên Diệp Liên Tuyết, đang học nghiên cứu sinh ở học viện y dược.”
“Học viện của tên hỗn đản kia sao? Trùng hợp thế? Đang làm nghiên cứu sinh thảo nào trông cô trẻ đến thế, lại còn học y nữa, thật đúng là tài sắc vẹn toàn. Không biết tôi phải tích được bao nhiêu phúc đức để lúc ra đường gặp hoạn nạn cũng gặp trúng bác sĩ để cứu mình nữa.”
Diệp Liên Tuyết chỉ cười giả lả, kiểu tâng bốc này… thật sự đúng là kiểu người giàu mới có!
“Tôi là Phó Duật, thiếu gia độc nhất của Phó gia, hiện đang điều hành tập đoàn của gia đình, kia là bạn thân nhất của tôi. Ừm… hơi thừa nhỉ, cô biết cậu ta chứ có phải không? Lần trước tôi thấy cô xuống từ xe cậu ta, còn tiến vào chung cư, chúng ta đã từng gặp nhau ở thang máy.”
Diệp Liên Tuyết á khẩu, cô đánh mắt nhìn Quách Thừa Tuyên ý muốn cầu cứu, hắn cũng biết được Phó Duật sắp sửa phanh phui được chuyện này chuyện kia rồi.
“Tôi có biết anh ta.” - Diệp Liên Tuyết chỉ trả lời đầy bỏ ngỏ, phần còn lại, cô muốn để xem Quách Thừa Tuyên sẽ tự mình giải quyết ra làm sao.
“Cái tên trăng hoa khó ưa này tại sao xung quanh hắn toàn những người xinh đẹp học thức uyên thâm thế này cơ chứ? Thật bực bội!” - Phó Duật vẫn đang lẩm bẩm, ai oán mắng Quách Thừa Tuyên.
Lúc này hắn mới từ từ tiến lại cạnh giường bệnh, hơi phức tạp nhìn Phó Duật, giống như sắp sửa nói ra một điều khiến cho anh ta sốc lắm. Mà cũng chắc là sẽ sốc thật, ai mà ngờ được tiểu tiên nữ trong lòng anh ta lại là hôn thê của bạn thân anh ta chứ. Thật không biết phải mất bao lâu thì Phó Duật mới vượt qua cú sốc tâm lý này, Quách Thừa Tuyên mặc dù chưa tiết lộ điều gì nhưng cũng lo lắng lắm.