Dường như được tận mắt trông thấy người trong lòng mình bình an vô sự là loại cảm giác tuyệt vời và nhẹ nhõm đến nhường này. Diệp Liên Tuyết pha một cốc sữa nóng, chuẩn bị tinh thần tối nay sẽ thức đêm để xem bệnh án. Dợm nhớ lại vừa rồi đã được tận mắt trông thấy Quách Thừa Tuyên, những câu bông đùa nhạt thếch của hắn ấy vậy mà khiến cho cô phải bật cười không thôi. Từ bao giờ cô lại dễ bị chi phối bởi cái sự nhạt nhẽo đó vậy nhỉ?
Nhưng cô cũng mong hắn về thật nhanh quá! Ừm… Và cô cũng nên cố gắng cho bệnh án của Quách Nguyên thôi.
Kỷ Thương cũng đã từng nói qua với cô rằng bệnh tình của Quách Nguyên nếu muốn chữa trị êm xuôi thì không phải cứ ở trong nước là sẽ có cơ hội. Mặc dù y học trong nước có tiến bộ, phát triển đến đâu nhưng với những bệnh tình hiếm gặp như thế thì cũng cần phải trải qua hội chẩn và có sự phán đoán chuẩn xác của nhiều người hơn thế. Anh cũng nói với cô về việc có khi sẽ phải ra nước ngoài để có thể chữa dứt điểm bệnh của Quách Nguyên.
Diệp Liên Tuyết nhìn bệnh án trên màn hình máy tính, biểu tình chăm chú, xen lẫn vào đấy chút phức tạp.
Cô là Thánh thủ, theo như lời mà người ta cứ hay rỉ tai nhau đồn đại thì cô giống như Hoa Đà tái thế, có thể chữa được bách bệnh. Có người còn quá lời khi gọi cô là thần tiên sống nữa là. Nhưng đâu có ai biết Thánh thủ thực chất chỉ là một cô gái hai mươi ba tuổi, đang học cao học, còn chưa được học lên giáo sư nữa là. Đối với những bệnh án khó nhằn như thế này, có là Thánh thủ thì cũng phải chịu thua thôi.
“Nếu như thời gian tới có thể thuận lợi thì anh tính khi nào sẽ tính được đến chuyện ra nước ngoài chữa trị bệnh cho Quách Nguyên?” - Diệp Liên Tuyết vu vơ hỏi, trong lúc Kỷ Thương cũng không ngờ đến.
“Em muốn gấp rút rồi sao? Vì Quách Thừa Tuyên?” - Anh trả lời tin nhắn ngay lập tức.
Có vẻ như thời gian gần đây Diệp Liên Tuyết cảm thấy những việc mình làm đều bị người khác nhìn thấu hết rồi thì phải, từ Phó Duật đến Kỷ Thương. Và cảm giác này không phải là cảm giác gì tốt đẹp. Cô đang vì hắn. Ồ! Điều này có vẻ như chính là một loại ngoại lệ xuất hiện như kỳ tích, nhưng cô cũng không muốn bị ai đó vạch trần toàn bộ tâm cơ của mình ra như thế kia.
“Anh đừng nghĩ nhiều như thế làm cái gì, cứ nghĩ vì Quách Nguyên là bệnh nhân của chúng ta đi… À không, là của em. Bởi vì em ép nên anh mới nhận.”
Chỉ qua mấy dòng tin nhắn, Kỷ Thương cũng đã tinh ý phát giác ra rằng em gái anh đang giận thực sự rồi. Dạo gần đây cô dễ tính, lại cho anh thấy được một cảm giác dịu dàng hường phấn khi bắt đầu đắm chìm vào tình yêu. Nhưng cũng chính như vậy đã làm cho anh vô tình quên mất rằng cô cực kì không thích bị người khác soi xét hành động của mình.
“Không sao… Cái gì của em thì cũng là của anh thôi. Chỉ cần thân phận của em không bại lộ, anh nghĩ rằng anh phí ra chút tâm sức cũng không có sao cả. Bệnh án của Quách Nguyên trong thời gian rảnh anh có cùng với A Thiệu nghiên cứu qua rồi, anh cũng đã thử liên hệ với một vài giáo sư thân tín mà anh và A Thiệu tiến cử để có thể vào việc này. Thời gian với anh thì cũng không phải là vấn đề, quan trọng là A Thiệu nhắc nhở em phải nhanh chóng hoàn thành xong bài luận lần này đã.”
Diệp Liên Tuyết suýt nữa thì quên bây giờ cô còn phải nhanh chóng hoàn thành xong bài luận mới có thể tính toán đến nhiều chuyện khác. Vấn đề không nằm ở bài luận khó hay dễ mà chính là nó rất có nguy cơ bị kéo dài.
“Bài luận lần này hạn nộp chính là hai tháng sau. Nhưng nếu như để cho em làm thì chỉ cần đến tuần sau mà thôi. Về việc này em cần phải nói chuyện lại với anh hai một chút, dù sao anh ấy cũng là giáo sư hướng dẫn của em. Nếu như chuyện hoàn thành xong sớm, em nghĩ là anh và em cần sắp xếp quay về Quách gia một chuyến để báo tin cho Quách Nguyên biết thôi.”
Kỷ Thương không có bất kì ý kiến gì cho chuyện này. Thậm chí anh còn có chút cảm giác rằng Diệp Liên Tuyết đang hành động cực kì theo cảm tính. Điều này hoàn toàn khác xa so với tính cách hiện tại của cô. Nhưng anh sẽ không có dại dột gì thêm để nói ra bất kì lời nào trong lúc này đâu. Anh thừa biết cô ghét những điều gì và anh cũng sẽ không để nó phải xảy ra thêm lần nào nữa.
Anh không biết những gì đang ảnh hưởng đến Diệp Liên Tuyết hiện tại là tốt hay là xấu, nhưng có lẽ việc cô có được tình yêu có khi cũng là chuyện tốt ấy nhỉ? Anh thật hy vọng rằng nó sẽ là chuyện tốt, có thể cho cô được một chút xíu tình cảm và sự bình yên đối với anh trên đời này chẳng còn gì tốt hơn nữa rồi.
“Theo như ý em đi. Anh cũng sẽ sắp xếp lịch làm việc của mình từ bây giờ, lần sau gặp nhau nói kĩ hơn việc này nhé! Em xem qua bệnh án, mỗi tuần khi gặp Quách Nguyên để khám bệnh anh đều sẽ ghi cả vào trong đấy, em cứ theo dõi, nếu như có điều gì mới thì cứ nói cho anh và A Thiệu biết!”
“Em biết rồi. Khuya rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi nhé!”
Diệp Liên Tuyết quăng điện thoại sang một bên, lại chăm chú lật xem hồ sơ bệnh án. Ca này khó nhằn đến nỗi Kỷ Thương còn phải hội ý cùng với Phong Dã Thiệu nữa, lại còn là một ca bệnh hiếm gặp. Diệp Liên Tuyết nghĩ rằng lần này có khi sẽ là thử thách của cô rồi đây. Nhưng mà nếu như chuyện này có thể giúp đỡ Quách Thừa Tuyên không còn bận rộn như trước nữa thì cô nghĩ rằng đây chẳng phải là chuyện gì quá to tát.
Chỉ là vạn vạn lần không ngờ đến được chính là ngay vào đúng thời điểm này, khi mà cả cô và hắn đều đang cần phải tập trung cao độ vào công việc vì mục đích cao cả với đối phương thì lại có nhiều chuyện âm thầm diễn ra, cứ như những đợt sóng ngầm đang âm ỉ dưới đáy đại dương, chực chờ nhiều lần xông lên nhấn chìm lấy cả hai người họ vậy.
Bạch Ly sau vụ việc lần trước cố ý hắt nước bẩn vào Diệp Liên Tuyết không thành công thì bây giờ cũng đã ngay lập tức có được động thái mới. Theo như lời mà Phó Duật đã từng nói thì cô ta thực sự đã dựa hẳn vào thế lực của thiếu gia nhà họ Lương, lợi dụng tình cảm của anh ta để vì mục đích của cá nhân mình. Và tệ nhất là cô ta lại lựa lúc không có Quách Thừa Tuyên ở đây để bày trò.
Cô ta lại dùng tiền đập vào những bài báo bôi nhọ, ý đồ muốn tiếp tục bôi đen danh dự của Diệp Liên Tuyết đến khi nào hả hê mới thôi. Và Quách Tuệ Lâm cũng đã từng nói rồi, chỉ cần danh tiếng của Diệp Liên Tuyết không ổn định, bà ta sẽ đánh động đến Quách phu nhân và rồi hủy hôn sẽ là chuyện sớm muộn.
Lương Phi Vũ có chút không hiểu lắm lý do vì sao Bạch Ly lại điên cuồng khi nhắc đến Diệp Liên Tuyết như vậy. Anh biết là từ xưa đến nay cô ta thích Quách Thừa Tuyên, nhưng phụ nữ vì yêu mà sinh hận đến mức này liệu có gọi là quá đáng hay không chứ? Quách Thừa Tuyên cũng đã ngầm thừa nhận hắn sẽ kết hôn với Diệp Liên Tuyết, nhưng Bạch Ly cứ phá đám mãi như thế liệu có ổn hay không?
Lương Phi Vũ thích Bạch Ly, nhưng ngay cả anh ta cũng cực kì lấn cấn với những chuyện mà cô ta đã làm. Một bên là bạn, một bên là người mà anh ta thích, anh ta nên làm gì đây?