“Em với Phó Duật lại có âm mưu gì à?”
Quách Thừa Tuyên hỏi, trong một buổi tối yên tĩnh khi cả hắn và cô đều đang cùng nhau ngồi làm việc trên ghế sofa. Diệp Liên Tuyết nhìn hắn, hai mắt chớp chớp, lộ ra vẻ giảo hoạt, đáng yêu. Cô lắc đầu, nhìn hắn, tỏ vẻ vô can.
“Đừng có giấu nữa, cậu ta khai hết với tôi rồi. Hai người lại bày trò gì nữa đây?”
Diệp Liên Tuyết gập máy tính lại, nói ra với hắn thì cũng tốt nhỉ? Có thêm hậu thuẫn nữa thì chuyện cũng sẽ êm xuôi hơn thôi.
“Thân phận của Phó Duật cũng đặc thù, anh biết rồi đó. Thế nên anh ấy muốn giúp tôi diệt tận gốc cái mối họa tiềm tàng cứ bám riết lấy tôi. Mấy ngày hôm nay kì thực mệt mỏi lắm, cả Phong Dã Thiệu cũng chẳng thể nào đứng lớp một cách thật bình thường luôn.”
Quách Thừa Tuyên đặt máy tính sang một bên rồi tiến sang phía đối diện ngồi xuống bên cạnh Diệp Liên Tuyết, thuận thế ôm cô vào lòng: “Nghịch ngợm ít thôi đó! Tôi không sợ em làm phiền Phó Duật đâu nhưng chuyện nếu xử lý gọn gàng được thì sẽ càng tốt cho cả em lẫn giáo sư Phong.”
Với những cử chỉ, ôm ấp đầy thân mật như thế này của Quách Thừa Tuyên. Diệp Liên Tuyết cũng sớm đã thành quen rồi. Cô không có ngăn bản thân mình rung động với hắn, dù sao thì cuộc sống hai người này cũng đang rất tốt đẹp.
“Nhưng mà nếu lỡ như quậy phá quá đà thì anh có xử lý giúp tôi không?”
Quách Thừa Tuyên nhướng mày. Câu hỏi này của cô hôm nay khiến cho hắn có chút không ngờ đến được. Đáng yêu! - Hắn thầm nghĩ rồi xoa đầu cô: “Cứ phá đi, tôi sẽ lo phần còn lại!”
Cú vả mặt đau đớn nhất trên đời này có lẽ là cú vả mặt của Quách Thừa Tuyên. Ngày trước gặp Diệp Liên Tuyết được hai ngày, hắn rạch ròi vạch ra khoảng cách với cô, dặn cô không được tìm chuyện phiền phức gây ảnh hưởng đến hắn. Bây giờ cách đó đâu đấy chừng gần một năm, hắn ôm cô vào lòng, nói rằng cô cứ quậy phá, còn lại hắn sẽ xử lý. Đây không phải là vả mặt chứ là gì?
Diệp Liên Tuyết bị cái suy nghĩ này trong đầu khiến cho nhịn không nổi cười, khúc khích trong lòng hắn.
“Lại nghĩ cái gì nữa đấy?” - Hắn hỏi.
Cô cố nén cười, bày tỏ ra với hắn: “Ngày trước anh từng nói rằng tôi đừng tìm chuyện bởi vì giữa hai chúng ta sẽ không có bất kì cơ hội nào đâu.”
Quách Thừa Tuyên ngớ người. Hắn từng nói như thế thật. Phần quá khứ này không thể phủ nhận, không ngờ có một ngày nó lại có thể quay về khiến cho hắn phải khóc dở cười dở như thế này đây. Hắn cũng cười khổ, khẽ véo má của cô gái nằm trong lòng một cách đầy kháng nghị.
“Em chỉ có như thế là giỏi!”
Có được sự hậu thuẫn của Quách Thừa Tuyên, Diệp Liên Tuyết giống như hổ mọc thêm cánh. Cô chẳng sợ sệt gì nữa, cùng với Phó Duật thi triển kế hoạch của mình.
Gọi là kế hoạch cho sang chứ thực chất chỉ là một cách thức để dụ kẻ đang núp lùm làm chuyện xấu lòi đuôi ra thôi. Gánh thị này từ trên trời rơi xuống nhưng phải có kẻ tung lên thì nó mới rơi được, Diệp Liên Tuyết muốn biết người đó, muốn biết cả động cơ của người đó.
Cô và Phó Duật liên tiếp ra ngoài cùng nhau mấy ngày liên tiếp, cố giả vờ như là đang trong một mối quan hệ thật tốt, tiến triển cũng cực kì khá. Diệp Liên Tuyết không tin rằng kẻ kia nếu như muốn dùng nước bọt của dư luận dìm chết cô sẽ bỏ qua cơ hội này đâu. Lấy độc trị độc, cách này hơi nguy hiểm, nhưng cô cũng không có từ chối. Dù sao thì còn nguy hiểm nào mà cô chưa thử qua đâu chứ.
Ba ngày liên tiếp cô đi cùng Phó Duật, tất nhiên là đã được Quách Thừa Tuyên mắt nhắm mắt mở thông qua. Đến ngày thứ tư, cuối cùng ở học viện cũng có thêm tin tức mới. Diệp Liên Tuyết lại bị đẩy lên đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió với một bức ảnh mới khi cô đang ngồi cùng Phó Duật ở một quán cà phê, ý cười lan tràn, giống như rất vui vẻ. Chuyện này ngay lập tức lại gây bùng nổ trên diễn đàn, vừa hay đạt đúng mục đích của Diệp Liên Tuyết và Phó Duật đặt ra.
Thực ra để thực hiện kế hoạch này, Phó Duật đã hỏi cô rằng cô có thực sự nghĩ rằng bản thân mình có thể gánh chịu thêm bất cứ tai tiếng nào hay không? Cô sẽ gánh chịu, đồng nghĩa với việc những người có liên quan trước đó như Phong Dã Thiệu cũng sẽ được buông tha. Diệp Liên Tuyết đương nhiên là chấp nhận. Dù sao thì từ xưa đến nay cô cũng không ít lần gánh chịu mấy chuyện này, cái mà cô không muốn chính là sợ Phong Dã Thiệu bị ảnh hưởng mà thôi. Nếu như kế hoạch này có thể làm cho Phong Dã Thiệu thoát khỏi chuyện này, đương nhiên là cô sẵn lòng.
Dùng một chuyện lớn hơn để bịt đi chuyện cũ, đó chính là cách mà Phó Duật muốn. Cái anh cần chính là nhờ chuyện này, cố gắng điều tra xem cái người đang thực sự đứng ở đằng sau chuyện này là ai mà thôi. Tất nhiên là trong sạch của anh và Diệp Liên Tuyết cũng không cần ai nấy phải chõ mũi vào phán xét làm cái gì. Thời gian đầu này cứ để cho mọi chuyện đi theo chiều hướng đúng đã, về sau anh sẽ thu lưới sau.
Từ việc ve vãn giáo sư đại học, Diệp Liên Tuyết bây giờ bị gắn cho cái mác ve vãn cả bạn thân của chồng mình. Người ta trước đó vừa bàn tán Quách Thừa Tuyên một chân giẫm hai thuyền, bảo vệ hôn thê cũng vừa bảo vệ thanh mai trúc mã bây giờ lại quay ra xót thương cho hắn bị chính hôn thê của mình trồng cho một bãi cỏ xanh rì trên đầu. Hiệu quả của việc này còn hơn cả mong đợi của Diệp Liên Tuyết, coi như để Quách Thừa Tuyên hưởng tí lợi cũng được đi đã.
“Chuyện này là sao nữa đây? Em lại dính phải cái loại tin đồn nhảm đó…” - Kỷ Thương giống như phát điên lên khi nhìn thấy trên diễn đàn một lần nữa lại nổ tung vì tai tiếng từ trên trời rơi xuống của Diệp Liên Tuyết.
Cô ngược lại nhàn nhã hơn, mỉm cười với anh: “Anh lo lắng làm gì? Đâu phải anh không biết em và Phó Duật có quan hệ gì đâu chứ. Chẳng lẽ đến anh cũng không tin em?”
“Không phải! Ý anh là tại sao em lại không cẩn thận như thế! Bị một chuyện đến hai lần, A Tuyết, danh tiếng của em nếu như còn gặp phải loại chuyện như thế này nữa thì xem như bỏ luôn đó!”
Cô mỉm cười. Chao ôi cái bộ dạng lo lắng của Kỷ Thương như thế này tuy có chút buồn cười nhưng vẫn khiến cho cô cảm thấy ấm lòng ghê.
“Đây là kế hoạch của em thôi, để dụ cái người đứng sau chuyện này ra. Anh đừng lo lắng quá vì Phó Duật sẽ giúp em lo liệu ổn thỏa thôi. Chuyện này coi như là đang cố giúp anh hai thoát khỏi cái vũng lầy trước đó đi. Có chuyện lớn hơn, ắt những chuyện cũ cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi.”
Cách này tuy có phần hơi gọi là cá cược nhưng cô cũng không biết làm sao nữa, đã đâm lao rồi thì cũng nên nhắm mắt mà theo lao. Chỉ cần Phong Dã Thiệu không còn gặp những vấn đề như thế kia là cô đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
Diệp Liên Tuyết làm một bữa tối thịnh soạn, cô nhắn tin cho Phó Duật đến nhà để trả lễ và cũng yêu cầu anh trao đổi thông tin cần thiết. Quách Thừa Tuyên cũng quan tâm đến chuyện này, điều mà hắn sẽ làm chính là dùng quyền lực của mình để tra hỏi cái người kia.
“Nè! Tôi nghĩ là cô nên đi xả xui đi đó! Hơn nữa còn là đi cắt mấy cái gọi là duyên âm đi. Gì chứ tôi thấy có người cứ như âm hồn bất tán, suốt ngày lởn vởn bên cô để gây phiền phức đó!”
Diệp Liên Tuyết có chút nghi hoặc, nhìn Phó Duật đang vui vẻ ăn bữa cơm thịnh soạn mà mình yêu cầu. Quách Thừa Tuyên nhìn cô rồi cả hai cùng nhau xem những gì mà Phó Duật đã điều tra được.
Tin xấu của Diệp Liên Tuyết bị bêu rếu ở trên mạng xuất phát từ một địa chỉ IP của một sinh viên ngoài học viện. Người này có tiền án tiền sự tội quấy rối, bịa đặt, vu khống người khác rất nhiều lần và đối tượng của gã ta lần này chính là Diệp Liên Tuyết. Nhưng không phải gã ta chọn đối tượng theo cảm tính đâu, phải có người đứng sau nữa và cái người này không xa lạ đến nỗi khiến cho cả Diệp Liên Tuyết lẫn Quách Thừa Tuyên đều phải bất giác nhíu mày thật chặt.
“Xem ra nhân từ với cô ta chính là một thiếu sót lớn của chúng ta…”
“Bạch Ly… Rốt cuộc cô gái này đang làm cái gì thế?”