Đầu bên kia chợt dừng lại, không gửi tin nhắn nữa. Diệp Liên Tuyết cũng chẳng có hơi sức đâu quan tâm mấy. Cô lại chăm chú vào xem hồ sơ bệnh án rồi trả lời email.
Điện thoại lại báo tin nhắn đến, Diệp Liên Tuyết cũng không bất ngờ, cô cầm lên xem, nhếch mép cười khi đọc được nội dung tin nhắn đó.
“Chúng ta có thể gặp nhau không? Tôi sẽ cho em một câu trả lời.”
Mạc Tử Duy nghĩ cô bị ngu chắc? Hay là đầu óc đập vào đâu hỏng mất rồi? Nghe theo hắn để lặp lại sự tình khốn nạn bảy năm trước kia một lần nữa sao?
Thế là cô không do dự chút nào trả lời lại: “Đừng nghĩ bà đây còn là con ngốc bảy năm trước để anh muốn dụ dỗ gì thì nghe theo. Muốn tôi gặp anh? Đừng hòng!”
Nhưng không ngờ là Mạc Tử Duy lại trả lời lại một cách gọn ghẽ nhất, khiến cho Diệp Liên Tuyết nhất thời hoang mang: “Tôi đâu có bắt em phải đơn thương độc mã đến tìm tôi? Bởi vì tôi biết em sẽ không có ngu ngốc như thế đâu. Tôi cho phép em đem theo một người, chiều nay, tại nhà hàng X, người đó không được là ai trong số các anh trai của em, càng không được là tên chồng chưa cưới kia của em.”
Được quyền mang theo một người để bảo hộ? Cái tên Mạc Tử Duy này cũng chơi lớn thật. Nhưng ngoại trừ các anh của cô ra, ngoại trừ cả Quách Thừa Tuyên thì kì thực cô không biết mình phải đem theo ai nữa. Xem ra Mạc Tử Duy vẫn còn tỉnh táo lắm. Gã ta chặt hết toàn bộ những người có năng lực ở xung quanh cô, xem ra cũng chẳng khác với việc tự dẫn xác đi nộp mạng là bao.
Vậy dẫn ai theo bây giờ được nhỉ? Vòng bạn bè và quan hệ của Diệp Liên Tuyết nếu không tính kẻ thù thì ít đến đáng thương. Lưu Chỉ Nghi? Người bạn duy nhất mà cô quen được khi đến thành phố này. Nhưng Diệp Liên Tuyết nhanh chóng gạt phăng ý tưởng này ra khỏi đầu.
Vừa rồi chuyện ồn ào ở Quách gia với mẹ con Quách Tuệ Lâm đã đột nhiên gây ảnh hưởng không nhỏ đến Lưu Chỉ Nghi rồi. Huống hồ gì đây chỉ là một cô gái đơn thuần bình thường, đối với những chuyện lằng nhằng phức tạp như thế này chính là đang đưa cô ấy vào chỗ chết thôi.
Nhất định không được làm liên luỵ đến người vô tội nữa! Diệp Liên Tuyết lại rơi vào đắn đo…
Nhưng khoan đã! Diệp Liên Tuyết đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. Cô lục lọi trong danh sách mấy người ít ỏi mà cô thường xuyên liên lạc rồi mỉm cười khi nhìn thấy một cái tên.
Được rồi Mạc Tử Duy cố tình không cho cô đi cùng với anh trai hay Quách Thừa Tuyên chính là vì e ngại quyền uy của bọn họ. Nhưng gã ta chắc chắn sẽ không ngờ đến vẫn luôn có một nhân vật quyền lực còn hơn những người kia luôn sẵn sàng cùng cô vào sinh ra tử đâu.
Diệp Liên Tuyết giảo hoạt bấm một tin nhắn gửi đi rồi ung dung tiếp tục xem bệnh án. À… Cô còn gửi tin nhắn đồng ý hẹn gặp Mạc Tử Duy vào chiều nay nữa.
Độ chừng mười phút sau, có người bấm chuông trước cửa nhà. Diệp Liên Tuyết mỉm cười tung tăng ra ngoài mở cửa.
“Hôm nay nấu cơm sớm thế? Bộ cô định làm tiệc đãi tôi à?”
Người mà Diệp Liên Tuyết muốn mang đi không ai khác chính là Phó Duật. Tên này quyền lực chắc chắn không ai bằng nhưng lại cực kì dễ mua chuộc, Diệp Liên Tuyết nghĩ đến anh ta chắc chắn là một sự lựa chọn sáng suốt nhất hôm nay rồi.
“Tôi muốn anh giúp tôi một chuyện. Bù lại tôi sẽ cho anh ăn ké một tháng. Chịu không?”
Phó Duật nhìn cô đầy hoài nghi: “Chuyện gì thế? Sao tôi cứ có cảm giác vợ chồng nhà cô thích bắt tôi đi vào chỗ nguy hiểm vậy nhỉ?”
Diệp Liên Tuyết lắc đầu. Cô đưa chiếc điện thoại có tin nhắn của Mạc Tử Duy cho Phó Duật xem, anh chau mày, dần hiểu ra sự việc.
“Tên chó con đó còn dám hẹn cô ra gặp mặt? Cô đang tìm tôi để cùng cô đến đó khi hắn ta không cho phép cô đưa theo anh trai mình hay Quách Thừa Tuyên?”
Diệp Liên Tuyết bật ngón cái. Đúng thật là ngoài cái tật có phần hơi ngớ ngẩn ra thì Phó Duật nắm bắt và giải quyết tình hình cực kì xuất sắc. Một cực phẩm như anh ta chắc chắn cần phải được bảo tồn và phát huy thôi.
“Nè! Đầu cô bộ bị hỏng rồi hả? Không hiểu sao còn phải ra ngoài gặp tên này làm cái gì? Ngoan ngoãn ở nhà không phải hơn sao?”
Thôi được rồi! Diệp Liên Tuyết rút lại lời khen vừa nãy. Cô đón chiếc điện thoại từ tay Phó Duật, dùng những lời lẽ tối giản nhất để giải thích cho tên này hiểu những gì mình đang làm.
“Sớm muộn gì cũng phải gặp thôi. Huống hồ gì thứ anh ta muốn chính là tôi. Chúng ta cứ nấp mãi trong tối cũng không phải là cách hay đâu, chi bằng xử lý gọn ghẽ chuyện này càng sớm càng tốt đi.”
Phó Duật gật đầu. Chủ trương này anh cũng từng nghĩ tới nhưng lại bị Quách Thừa Tuyên thẳng tay bác bỏ không thương tiếc. Bây giờ bất ngờ chưa, hôn thê bé nhỏ của hắn lại chọn đúng chủ trương này… Phó Duật cảm thấy tự hào vì tần số não của mình cuối cùng cũng có một cô nhóc kì quái bắt được.
“Cái này tôi đồng ý nhé! Dù sao thì dạo đây ông đây cũng rảnh vãi, cứ ăn chực nhà cô cũng không hay lắm, thôi thì giúp cô chuyện này, hợp pháp hoá bữa ăn. Tuyệt! Kèo này tôi duyệt nhé! Nhưng mà cô đã thông báo với Quách Thừa Tuyên chưa? Nên báo trước đi nhá, cô với tôi mà tự ý hành động kiểu này khi cậu ta biết được sẽ đá tôi xuống từ ban công nhà cô đấy.”
Diệp Liên Tuyết gật đầu. Cô đã chấp nhận tin tưởng vào Quách Thừa Tuyên rồi thì dĩ nhiên chuyện này cô cũng sẽ không giấu diếm. Thế là cô mở videocall, Phó Duật nằm ườn ra ở phía đối diện, chuẩn bị cho cái màn phát cơm chó của hai vợ chồng nhà này.
“Sao thế? Sao lại đột nhiên gọi tôi lúc này? Ở nhà có việc gì sao?”
Quách Thừa Tuyên bấm nghe ngay lập tức. Có vẻ như hắn đang bận xử lý văn kiện, đến cả ngẩng mặt lên cũng không ngẩng. Diệp Liên Tuyết còn trông thấy bên cạnh hắn còn đặt một chồng văn kiện cao như núi nữa.
“Tìm anh có chút chuyện. Tôi vừa gửi ảnh sang máy anh, anh xem đi.”
Hắn bấm xem rồi sau đấy chau mày nhìn cô: “Em định đi sao? Khi mà tên đó không cho phép tôi hay Kỷ Thương đi cùng?”
Diệp Liên Tuyết vội xua xua tay rồi vẫy cái tên Phó Duật kia đến. Quách Thừa Tuyên nhìn thấy tên bạn thân của mình qua videocall, dường như hiểu ra ý định của cô rồi.
“Yên tâm giao trọng trách cho ông đây đi. Đáng tin cậy mà đúng không?” - Phó Duật giảo hoạt nói một câu. Diệp Liên Tuyết cũng cực kì trông đợi nhìn Quách Thừa Tuyên, cầu mong hắn đồng ý với kế hoạch này.
Hắn nhìn cô, rồi lại nhìn Phó Duật, khẽ thở dài.
“Tốt nhất cậu nên điều động thêm người để âm thầm bảo vệ đi Phó Duật. Chúng ta chưa biết đối phương có bao nhiêu quyền lực đâu.”
“Yên tâm! Ông đây chưa từng khinh suất bao giờ.”
“Vậy thì vợ của tôi giao lại cho cậu…”
Danh xưng “vợ của tôi” càng ngày hắn càng nói thuận miệng. Diệp Liên Tuyết mỉm cười nhìn hắn, hắn cũng nhìn cô, đôi mắt hiện lên chút phức tạp.
“Đi sớm về sớm. Tối nay em nhớ là phải làm cơm tối đợi tôi về có biết chưa?”
Cô gật đầu. Phó Duật ở bên cạnh bị mấy lời lẽ sến súa này doạ đến mức tái mặt tái mày. Haha, anh mới là người thực sự cần được bảo vệ đây này, công bằng ở đâu chứ? Anh mới là người cần được cứu rỗi lấy khỏi trần gian đầy loạn lạc này!