“Chuyện sau đấy là như thế nào? Mạc Tử Duy đã làm gì cô ấy?”
Càng nghe, Quách Thừa Tuyên càng cảm thấy có biết bao nhiêu căng thẳng. Một kẻ vì lợi dụng sự tín nhiệm của người kia đối với mình để biến tướng cái tình bạn đáng được trân quý là điều thực sự không thể nào chấp nhận được.
Kỷ Thương khẽ nhắm mắt, anh day trán, hết sức khó khăn khi nói về chuyện cũ đã xảy ra từ bảy năm trước này. Anh chưa bao giờ chấp nhận được chuyện đó. Bây giờ, khi kí ức phải bắt buộc lặp lại, anh cảm thấy nó đáng khinh hơn bao giờ hết.
“Trong cuộc thi nghiên cứu khoa học năm đó, Mạc Tử Duy và A Tuyết giành được giải cao nhất với công trình nghiên cứu chung về căn bệnh tràn dịch phổi. Đó đã là một câu chuyện vui, một sự tự hào của chúng tôi khi đứa em gái bé bỏng của mình cuối cùng cũng có được một người bạn xứng đáng với sự chân thành của nó. Nhưng rồi người bạn đó của em tôi lại đâm sau lưng nó một nhát, vào một buổi tối, cậu ta muốn mời A Tuyết đi ăn mừng khi đạt giải thưởng. Chuyện sau đấy chính là tấm ảnh kia, A Tuyết bị chuốc thuốc…”
Tay Quách Thừa Tuyên đặt dưới đùi cuộn chặt thành quyền, hắn đang cố gắng lắm để không giết chết cái tên Mạc Tử Duy kia. Chuyện bảy năm trước của cô giống như cái gai trong lòng hắn, đến bây giờ khi biết rõ được chân tướng sự việc, hắn thực sự chỉ muốn đem phu nhân nhà mình ôm chặt vào lòng rồi đồ sát kẻ đã gây ra chuyện này.
“Năm đó A Tuyết có bị làm sao không?” - Hắn hỏi, giọng nói lạnh lẽo đến vô cùng cực.
Kỷ Thương uống một ngụm cà phê, anh đang điều chỉnh tâm trạng mình sao cho thật ổn định nhất.
“Buổi sáng hôm sau A Tuyết về nhà, con bé quay lại trạng thái phòng thủ với tất cả mọi người xung quanh. Chúng tôi gặng hỏi mãi, con bé không nói nửa lời, chỉ lo sắc thuốc thay cho sư phụ. Mấy ngày sau đó con bé mới nói với bà ngoại, khi đó tôi mới đi tìm cái tên khốn nạn Mạc Tử Duy kia để hỏi chuyện. Cậu ta muốn có được A Tuyết, nhưng đến giây cuối cùng lại tha cho con bé. Hừ! Tên khốn nạn còn giả làm bồ tát sống.”
Bỗng nhiên Quách Thừa Tuyên cảm thấy nhẹ nhàng hơn cả. Hắn thực sự nhẹ nhõm khi nghe thấy năm đó Mạc Tử Duy không làm gì Diệp Liên Tuyết. Hắn không phải là kiểu người quan trọng chuyện lần đầu hay lần sau của một người phụ nữ, nhưng cái mà hắn sợ đó chính là sợ cô vì chuyện đó mà ám ảnh mãi về sau.
Nhưng hắn cũng hiểu được cái sự bất cần, ngông cuồng, không tin tưởng bất kì ai vào giờ phút này của cô rốt cuộc là từ đâu mà hình thành. Năm đó cô chỉ mới mười sáu tuổi, đối với một người bạn mà mình đặt cả niềm tin vào rồi bị lừa dối như thế thì chuyện sau này cô không tin tưởng vào ai cũng là chuyện hiển nhiên thôi.
“A Tuyết không bị tổn thương đến thể xác nhưng tinh thần con bé đã bị đả kích ghê gớm. Từ sau chuyện đó, A Tuyết thực sự đã gần như biến thành con người khác, con bé đã lầm lì còn lầm lì hơn, đến tin tưởng cũng chẳng dám tin bất kì ai nữa.”
Rắn cắn mười năm còn sợ dây thừng, điều này Quách Thừa Tuyên đương nhiên hiểu được. Hắn cũng thừa sức hiểu hiện tại Diệp Liên Tuyết đang cực kì đắn đo với việc có nên đặt niềm tin vào hắn hay không và hắn chẳng lấy làm tức giận với chuyện này. Cô đa nghi, hắn không trách, hắn nghĩ rằng việc mình cần làm ngay lúc này chính là cố để cho cô thấy và cảm nhận được hắn đang thực sự muốn tốt cho cô mà chẳng hề mong cầu một điều gì khác.
“Quách tổng, là một người anh trai của A Tuyết, tôi thực sự vẫn còn rất nhiều thành kiến về anh. Nhưng khi ngồi đây để kể lại cho anh chân tướng sự việc vào bảy năm về trước, tôi chỉ mong rằng anh thực sự muốn tốt cho A Tuyết, sẽ có thể bảo vệ em ấy một cách tốt hơn.”
“A Tuyết bây giờ là hôn thê của tôi, sớm hay muộn gì cô ấy cũng sẽ trở thành chính thất phu nhân của tôi, việc bảo vê cô ấy là nghĩa vụ của tôi. Anh không cần quá lo lắng đâu.”
Kỷ Thương gật đầu, hơi bất đắc dĩ nhưng anh buộc phải đặt niềm tin vào người đàn ông trước mặt này thôi, bởi anh không còn cách nào khác. Diệp Liên Tuyết đang tin tưởng vào hắn, anh cũng buộc phải tin tưởng hắn, hắn là người có quyền lực cùng địa vị cao nhất nhì thành phố này, chắc chắn hắn sẽ có cách để bảo vệ cô một cách an toàn tuyệt đối hết sức có thể.
Đem theo tâm trạng nặng nề như đeo chì trở về nhà, Quách Thừa Tuyên khá ngạc nhiên khi trông thấy Phó Duật cũng đang ở đây. Anh ta đang ngồi nhặt rau còn Diệp Liên Tuyết nấu ăn trong bếp.
“Về rồi đó sao? Mau vào thay tôi nhặt rau đi. Cái cô nhóc nhà cậu nhắn tin cho tôi đến ăn cơm tối, cuối cùng cơm tối đâu không thấy chỉ thấy tôi sắp biến thành lao động khổ sai của cô ấy rồi đây.”
Nhìn Phó Duật ai oán rồi lại nhìn thấy Diệp Liên Tuyết đang nhướng mày tỏ vẻ vô can ở trong bếp, tâm trạng của Quách Thừa Tuyên cuối cùng cũng được hòa hoãn hơn đôi chút. Ít nhất thì căn nhà này cuối cùng cũng có sinh khí hơn lúc trước, để khi hắn quay trở về sau một ngày ủ dột nặng nề như hôm nay vẫn luôn có những điều ấm cúng đến kì lạ đang đón chào hắn.
“Không làm thì đi về đi, đã đến ăn không rồi còn đòi người khác phải làm cho hay sao?”
Hắn đi một mạch vào phòng, bỏ lại Phó Duật với ánh mắt thất thần, ngây người ra khi chứng kiến sự lạnh lùng khiến cho người khác phát khóc kia của Quách Thừa Tuyên.
“Nhưng mà là tôi được mời mà! Có phải là ông đây tự vác mặt đến ăn ké đâu chứ?”
Diệp Liên Tuyết bĩu môi trêu Phó Duật một cái rồi lại quay vào bếp nấu ăn. Kể ra thì mời anh ta đến đây cũng xứng đáng, có thêm Phó Duật thì bữa ăn sẽ càng vui hơn nhiều, nhà cũng có tiếng nói hơn, không có vắng vẻ, u ám, tẻ nhạt như trước nữa.
Khi Quách Thừa Tuyên đi tắm trở ra, trên bàn đã bày ra mấy món ăn đặc sắc. Phó Duật đang ngồi ở trước bàn ăn, khó khăn lắm khi ngăn bản thân mình không được ăn vụng. Diệp Liên Tuyết vẫn còn đang loay hoay trong bếp, lát sau mới bê ra thêm một bát canh rong biển đậu phụ nóng hổi.
“Chà! Quen nhau đâu đó nửa năm trời cuối cùng mới có ngày được ăn đồ ăn do cô làm! Haha coi như đời này Phó Duật đây sống không uổng.”
Nhìn một bàn thức ăn đặc sắc, nhìn Diệp Liên Tuyết đang cao hứng khi được Phó Duật khen, không hiểu sao Quách Thừa Tuyên lại bất giác nhớ lại chuyện vừa lúc chiều anh nghe Kỷ Thương nói. Năm đó cô rốt cuộc đã có bao nhiêu tuyệt vọng? Bây giờ khi cô đang cười thật rạng rỡ như thế này, liệu cô có còn đang bị chuyện gì vướng bận lấy trong tâm khảm hay không?
“Ngon thật đó nha! Vậy mà xưa nay cô giấu nghề! Tức thật! Về sau một ngày ba bữa tôi đều vác mặt đến đây ăn chực nhé! Cô nhớ nấu nhiều một chút, ông đây sẽ diệt hết! Đừng lo!”
Quách Thừa Tuyên mặt đầy vạch đen nhìn Phó Duật. Trình độ ăn chực của cái tên này đã được cải tiến rồi đúng không? Sao hắn cứ có cảm giác càng ngày anh ta càng giống như chủ nhà vậy nhỉ?
Nhưng xem ra thì việc để Diệp Liên Tuyết nấu ăn như thế này cũng tốt, thời gian này cô chỉ có ở nhà, nấu ăn để đỡ buồn chán tay chân cũng được. Hơn nữa thì những món ăn cô nấu cũng đặc biệt ngon, thôi thì cứ chiếu cố Phó Duật mấy hôm vậy, để vui nhà vui cửa. Nếu không thì còn lâu Quách Thừa Tuyên mới cho anh ta vào nhà mình.