Hứa Như lạnh lùng đẩy anh ra.
Lý Thế Nhiên sa sầm mặt, cuối cùng vẫn kéo nồi canh về phía mình.
Từ bé đến lớn anh đều không thích mùi vị của giò heo, chỉ có điều lần này ăn thử một ít, ai ngờ lại cảm thấy... cũng khá ngon.
“Sao trông anh ăn canh mà cứ như bị phạt thế.” Hứa Như bực dọc nói.
Bản thân cô cũng đã nếm thử, cũng được lắm kia mà.
“Biết là được rồi, cô Lý tính chừng nào mới thưởng cho anh đây?” Lý Thế Nhiên lại ôm cô vào lòng, hôn cô với miệng đầy mùi giò heo.
Cô ngạc nhiên thốt lên, trời ạ, vẫn đang ở phòng khách đấy.
Lý Thế Nhiên cứ không biết phân biệt hoàn cảnh như vậy đấy.
Hứa Như lúng túng cúi đầu xuống, cô thấy mình cũng đã cảm nhận được mùi vị của giò heo.
Mặc dù Lý Thế Nhiên ở nhà nghỉ ngơi, nhưng có lúc Hứa Như vẫn phải lên phòng thí nghiệm trực.
Cô dần dần quen thuộc với công việc ở đây, những gì học được ở đây nhiều hơn lúc ở bên Thiên Nhất nhiều, cũng không có những chuyện và những mối quan hệ rắc rối, cô đọc sách, bắt đầu tiếp tục nghiên cứu.
Lúc tan ca, Hứa Như hỏi Lý Thế Nhiên xem anh có muốn ăn gì không, cô có thể mua về cho anh.
“Anh chỉ muốn ăn em thôi.” Lý Thế Nhiên ngập ngừng, nhưng lời lẽ lại không đứng đắn chút nào.
Gương mặt Hứa Như ửng đỏ: “Muốn ăn cũng không ăn được.”
“Hả? Đêm nay thử xem xem.”
Hứa Như:...
“Anh nghĩ hay quá ha.”
Cô cúp mắt, đúng là mình đã lo lắng quá mức, Lý Thế Nhiên khỏe quá chừng cơ mà.
Bởi vì hôm nay bị kẹt xe, tài xế đến muộn, bây giờ đã vào buổi tối, màn đen dần dần buông xuống.
Vào lúc này, một chiếc xe đậu bên cạnh Hứa Như, cánh cửa xe mở rộng, một bóng người quen thuộc sấn lại gần Hứa Như.
Tóc tai của Trần Tâm rối loạn, bà ta vẫn còn mặc đồ bệnh nhân, đâm sầm vào người Hứa Như như một kẻ điên.
Cô vất vả né tránh, nhưng Trần Tâm vẫn bám riết lấy cô.
“Cô là Hứa Như à?” Trần Tâm trợn mắt.
Đến lúc này Hứa Như mới nhận ra, đôi mắt của Trần Tâm... đã mù lòa.
“Dì Trần, dì buông tôi ra đi.” Hứa Như ráng giữ cho giọng mình thật điềm tĩnh.
“Chính là cô! Hứa Như, cô đúng là đồ ti tiện! Ban đầu cô quyến rũ con trai tôi, hận con trai tôi vì nó không cưới cô, nên luôn tìm cách báo thù nó...” Trần Tâm khóc rống, liên tục chỉ trích Hứa Như.
Hai người bảo vệ vẫn luôn bảo vệ Hứa Như nhanhh chóng chạy đến, cô được bảo vệ giữa hai người bọn họ.
Nhưng Trần Tâm kiếm chuyện với cô như vậy, khiến cho càng lúc càng có nhiều người vây lại hóng chuyện.
“Sao cô lại ti tiện như vậy hả! Hứa Như, nhà họ Trần chúng tôi có thiết nợ cô cái gì đâu! Năm ấy mẹ cô nhập viện, chúng tôi đã cho cô mượn tiền đóng viện phí! Mà bây giờ, cô lại lấy oán báo ân...”
“Dì Trần, tôi đã trả số tiền ấy lại cho dì rồi, sau khi tôi và Trần Minh Thành chia tay, tôi đã không còn dính líu gì đến nhà dì nữa hết.” Hứa Như lạnh nhạt đáp.
Nhưng rõ ràng lời lẽ của cô đã làm Trần Tâm tức giận, bà tay giơ tay ra: “A, cô đừng hòng rũ bỏ mọi chuyện, Hứa Như, bây giờ tôi phải đòi lại công bằng cho con trai mình...”
Gương mặt Hứa Như vẫn không hề bộc lộ chút cảm xúc nào, chỉ dặn dò bảo vệ đưa bà ta quay lại bệnh viện tâm thần.
Chỉ có điều, vẫn còn chưa kịp cất tiếng đã có nhiều phóng viên đột nhiên vây quanh, ngay lúc đó, những gì Trần Tâm nói đều đã được quay lại.
“Các cậu phân xử cho tôi đi, người đàn bà như cô ta, tại sao vẫn còn chưa chết chứ!”
Bà ta vừa nói dứt lời, rốt cuộc thì sự bình tĩnh trong mắt Hứa Như đã tan biến, cô đứng trước mặt Trần Tâm: “Trần Tâm, không phải đồ điên thì đừng ăn nói linh tinh, bà làm xấu mặt mình, cũng chỉ khiến cho Trần Minh Thành mất thể diện mà thôi.”
“Hứa Như, người xấu mặt là cô, người giở trò ti tiện cũng là cô, Trần Minh Thành nhà chúng tôi bị cô hại chưa đủ thê thảm hay sao...”