“Bảo bối, thật ngọt.”
“Ô, sao lại nói lớn như vậy!”
“Hửm? Chẳng lẽ không đúng sao? Để cho anh nếm thử...”
Vừa dứt lời, đôi môi mỏng của Lý Thế Nhiên đã ấn xuống, ô, là cảm giác tâm động...
“A–” Hứa Như bị đau nhịn không được mở mắt ra, in vào trong mắt chính là hoàn cảnh lạ lẫm, bên cạnh ngồi một nữ bác sĩ đang tiêm cho cô. Bạn đang đọc truyện tại — t rùmtruyện. c om —
Khó trách đau như vậy!
“Làm gì vậy.”
Cô vỗ đầu, Lý Thế Nhiên đâu? Rõ ràng lúc nãy hắn đang hôn mình mà?
Phản ứng lại, cô nhanh chóng cúi đầu xuống, nằm mơ sao! Hứa Như, mày nghĩ cái gì vậy!
“Cô Hứa, ngài Lý nói tâm tình cô có chút không ổn định, tôi chuẩn bị tiêm thuốc an thần cho cô.”
“Tôi rất tỉnh táo.” Hứa Như nheo mắt, lập tức rút tay mình lại.
“Cô Hứa, đừng kìm nén bản thân, như vậy bất lợi cho việc hồi phục bệnh tình.” Nữ bác sĩ nghiêm túc nói.
“Tôi không bị bệnh, nhanh đi ra.” Hứa Như đắp chăn, tức giận quay lưng đi.
Trong đầu nghĩ tới chuyện tối hôm qua, hình như cô thấy được cơ thể gợi cảm của Lý Thế Nhiên...Sau đó, té xỉu?
Vậy bây giờ...Cô cúi đầu nhìn quần áo trên người, may mà còn.
Nữ bác sĩ không có biện pháp, chỉ có thể gọi Lý Thế Nhiên vào, hắn vừa tập thể dục xong, trên mặt chảy mồ hôi, tóc cũng có chút ẩm ướt, giống như...đẹp trai hơn.
“Tại sao không ngoan ngoãn tiêm?” Lý Thế Nhiên cúi xuống, hơi thở hormone nam tính bao phủ, Hứa Như tránh tầm mắt hắn.
“Tôi không bị bệnh.”
“Tối hôm qua té xỉu, còn không quên có ý đồ gây rối với tôi.” Lý Thế Nhiên nghiêm trang trần thuật.
Hứa Như bối rối, trừng mắt nhìn hắn, có ý đồ gây rối với hắn?
Cô có lẽ không làm cái gì đi...Một số hình ảnh chợt lóe lên trong đầu, mặt cô càng đỏ.
Xấu hổ gãi đầu, Hứa Như lấy cớ: “Có thể là bởi vì chưa thích ứng với môi trường ở đây...”
“Chẳng lẽ không phải vì trúng mỹ nam kế sao?” Lý Thế Nhiên nhướn mày, quyến rũ cười
Hứa Như nắm chặt tay, bị phát hiện...Ai bảo cơ thể của Lý Thế Nhiên quyến rũ như vậy!
“Cũng biết sao!” Hứa Như tức giận quay lưng lại, lại bị Lý Thế Nhiên lật lại.
“Vậy nên, tiêm một mũi dự phòng trước, nếu không lần sau lại hôn mê.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên rất nhẹ nhàng, thậm chí mang theo vài phần dụ dỗ.
“Còn có thể có lần sau sao...” Hứa Như phiền não.
“Đương nhiên, đừng quên, chúng ta đã kết hôn.”
Hứa Như ngây người, cũng không biết Lý Thế Nhiên rời đi từ lúc nào, tận đến lúc có người giúp việc lên gọi cô đi xuống ăn bữa sáng.
Cô bấm mở di động, mới nhớ tới mình một đêm không về, Tống Mỹ lại không thèm gọi cuộc nào?
Bà ấy không lo lắng con gái mình bị bắt cóc sao?
Cô có chút tức giận, lúc này, một tin nhắn được gửi đến: con gái bảo bối, đêm tân hôn rất kích thích đúng không?
Hứa Như:??
Tống Mỹ đang nói cái gì...
Mãi không thấy Hứa Như trả lời, Tống Mỹ nhịn không được gọi điện thoại qua: “Con gái bảo bối, nói mau tối hôm qua có phải gạo nấu thành cơm rồi hay không?”
“Mẹ, đang nói cái gì vậy?”
“Tối hôm qua không phải con ở với Lý Thế Nhiên sao?”
“Phải” Giọng nói của Hứa Như rất thấp.
“Hai đứa chẳng lẽ không ngủ cùng nhau sao?”
Hứa Như trầm mặc, tối hôm qua cô té xỉu, đâu biết được Lý Thế Nhiên có cùng cô ngủ hay không...
Có lẽ là không có đi? Quần áo của cô vẫn còn, nếu ngủ rồi, quần áo của cô chắc chắn đã bị rách rồi!
“Đương nhiên không phải.”
“Hai đứa không phải kết hôn rồi sao?” Tống Mỹ truy hỏi.
“Kết hôn rồi, nhưng mà...” Hứa Như phản ứng lại: “Mẹ, sao mẹ lại tò mò như vậy, con phải đi làm rồi, cúp máy trước đây!”