Hứa Như vẫn không nói chuyện, cô thật sự là... nói không nên lời.
“Chờ tôi tới.”
Không nghe thấy Hứa Như trả lời, Lý Thế Nhiên trực tiếp buông lời.
Hứa Như luống cuống hoảng sợ, lập tức mở miệng: “Đừng... chính là, chính là ngày mai em không thể đi theo anh được.”
“Nguyên nhân.”
“Ngày mai mẹ phải đến bệnh viện, em phải thay bà tham dự đấu thầu...” Giọng nói Hứa Như càng ngày càng thấp.
Chắc chắn Lý Thế Nhiên sẽ biết, cô đã biết giá quy định của hai công ty.
“Ừm, em là người của nhà họ Lâm, không có gì đáng trách.” Giọng điệu Lý Thế Nhiên như thường ngày.
Hứa Như có chút căng thẳng hỏi: “Lý Thế Nhiên, anh không tức giận sao?”
“Tôi nên tức giận cái gì?” Lý Thế Nhiên tốt tính hỏi.
“Em đã biết tin tức của Lý Thị các anh, hiện tại mẹ cũng nói với em về Lâm Thị...”
“Hứa Như, tôi bằng lòng để em tiếp xúc với chuyện của Lý Thị là vì em là người phụ nữ của tôi, không liên quan đến cái khác, thân phận của em vốn là người nhà họ Lâm, nên làm cái gì thì chính bản thân em rõ ràng nhất.”
“Thế nhưng, em...”
“Không cần nghĩ quá nhiều, ngày mai đối thủ của em không chỉ có tôi.” Lý Thế Nhiên nhắc nhở.
Tốt thôi, nếu Lý Thế Nhiên cũng đã nói như vậy thì cô hiểu.
Ngày mai thân phận của cô là người của nhà họ Lâm, đại diện cho Lâm Thị, cho dù biết giá quy định của Lý Thị nhưng ngoại trừ Lý Thị ra còn có các công ty khác cạnh tranh, có lẽ trọng tâm của cô không nên đặt ở Lý Thị.
Nghĩ như vậy tâm trạng của Hứa Như tốt hơn nhiều.
“Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng có áp lực quá lớn.” Giọng nói Lý Thế Nhiên dịu dàng.
Tâm trạng bực bội ban đầu của Hứa Như tốt hơn nhiều, giọng nói của Lý Thế Nhiên giống như là có ma lực.
“Anh cũng vậy nha, quay về nhà tổ à?”
“Vừa tới.”
“Vậy ngủ ngon, bạn trai.” Hứa Như cười đến mặt mày cong cong.
Hôm sau, đưa Lâm Vy đến bệnh viện, Hứa Như đi vào Bắc Gia Loan, Hứa Nam, Giám đốc cấp cao của Lâm Thị đã đến.
Ông ta là người thân cận ở bên cạnh Lâm Vy đã nhiều năm, đối với mọi việc của Lâm Thị biết rõ như lòng bàn tay, hai người vừa đi vừa trao đổi về việc đấu thầu lát nữa.
“Lý Thị và Chu Thị là những đối thủ mạnh của chúng ta, hai công ty này đều có đầy đủ tài chính và thực lực...”
Hứa Như nghe, nhíu mày càng ngày càng chặt.
Đi tới hội trường đấu thầu, cách đó không xa bóng dáng Lý Thế Nhiên cũng đang đi về phía bên này.
Hứa Như thu hồi ánh mắt rất nhanh, ngồi xuống vị trí của mình.
Hứa Nam còn đang trao đổi công việc với cô, duy nhất tình hình hiện nay của Chu Thị là ông ta không điều tra được, cho nên nhất định phải cảnh giác cao độ.
Hứa Như ghi nhớ lại từng ý một, tuy nhiên công việc đấu thầu cụ thể vẫn giao cho Hứa Nam. Hứa Như truyền đạt lại nguyên văn Lâm Vy nói: “Nhất định phải giành được.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Hứa Nam thở dài.
Ông ta nhìn ra được Hứa Như là người ngoài nghề, cũng dễ hiểu.
Cuộc đấu thầu sắp bắt đầu, người của Chu Thị khoan thai tới chậm.
Chỗ bên cạnh Hứa Như vẫn luôn trống không, không ngờ lại là... Chu Thâm?
Mà Lý Thế Nhiên thì đang ngồi phía trước cô hai hàng ghế.
Lực chú ý của Hứa Như không khỏi bị anh hấp dẫn.
Cho đến khi Chu Thâm ngồi xuống bên cạnh, Hứa Như mới nhíu mày, nhớ tới anh ta là anh trai Chu Nhiễm.
Chẳng lẽ bây giờ anh ta là người nắm quyền của Chu Thị?
Vừa rồi ý trong lời nói của Hứa Nam đều nói Chu Thị rất thần bí, nhưng thế lực không thể bỏ qua.
“Cô Hứa!” Chu Thâm lễ phép chào hỏi trước.
Hứa Như thản nhiên gật đầu.
Hứa Nam bất ngờ nhìn Hứa Như: “Cô Hứa, cậu ta là ai?”
“Chu Thâm, Tổng giám đốc Chu Thị.”
“Cô quen biết cậu ta?” Hứa Nam rất bất ngờ.
Từ lúc ban nãy tiếp xúc với Hứa Như, cứ nghĩ Hứa Như chỉ là một sinh viên vẫn chưa tốt nghiệp, sẽ không quen biết những nhân vật hung ác trên thương trường này.
“Gặp qua mấy lần.” Hứa Như không muốn nói chuyện nhiều về Chu Thâm.
Cho dù đã gặp thì cô cũng không biết gì về Chu Thâm, cũng không có hứng thú muốn biết.
Cậu đấu thầu đã bắt đầu rất nhanh, Chu Thâm chậm chạp không có bất kỳ hành động gì, ngược lại là Hứa Nam đại diện cho Lâm Thị đã giơ bảng nhiều lần.
Chu Thâm ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng: “cô Hứa từ lúc nào lại tham gia vào công việc của Lâm Thị?”
“Ngài Chu vẫn nên tập trung một chút.” Hứa Như thản nhiên nói, không muốn cùng anh ta giao tiếp nhiều hơn.
“Lâm Thị rất muốn mảnh đất này?” Chu Thâm giống như không nghe thấy lời nói vừa rồi của Hứa Như.
“Những công ty tới đây ai mà không muốn?” Hứa Như nhìn anh ta.
Người đàn ông trước mặt có đôi mắt đen và sâu, khiến người ta không thể nhìn thấu.
Sự chú ý của Hứa Như tiếp tục tập trung vào cuộc đấu giá.
Lý Thế Nhiên vẫn chậm chạp không có hành động, nhưng bây giờ giá cả đã rất cao.
Hứa Như ngăn Hứa Nam tiếp tục giơ bảng.
Chu Thâm nhìn Hứa Như, môi mỏng dần dần nhếch lên mỉm cười.
Khi không có ai báo giá, Chu Thâm đột nhiên giơ bảng, tăng giá lên gấp đôi.
Giá tiền này...
Hứa Như nhíu mày, nếu như cô nhớ không nhầm thì Lý Thị sẽ không tham dự vào.
Mà giá tiền này Lâm Thị cũng không thể lấy được.
Hứa Nam có chút thất bại, tức giận nói: “Điên rồi.”
Con số này đã cao gấp mười lần so với giá khởi điểm.
Không có gì bất ngờ thì Chu Thị lấy được mảnh đất này.
Cuộc đấu thầu sẽ kết thúc, Hứa Như định rời đi.
Trong tầm mắt, Lý Thế Nhiên cũng đang đi về hướng này, bước chân Hứa Như chậm lại, Lý Thế Nhiên tới, cũng không để ý xung quanh còn có những người khác cầm lấy tay Hứa Như.
Trên mặt anh không có bất kỳ cảm xúc thất vọng gì, giống như là... trong dự kiến.
“Lý Thị cứ thế từ bỏ?” Hứa Như nhíu mày.
“Nếu không muốn tôi tăng giá lên gấp đôi nữa?” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
“Dĩ nhiên không phải, nhưng giá của Chu Thị... rất cao.” Hứa Như hơi nghi ngờ một chút.
Mặc dù mảnh đất này rất đáng tiền, nhưng đánh giá toàn diện giá trị thì Hứa Như cho rằng giá cả của Chu Thị vẫn quá cao.
“Ừm, đó là việc của Chu Thị, nếu Chu Thâm đã muốn lấy thì anh ta sẽ gánh chịu hậu quả.”
Lời nói của Lý Thế Nhiên, Hứa Như luôn cảm giác mình nửa hiểu nửa không.
Nhưng tối hôm qua cô vẫn cho rằng Lý Thị đã thề sẽ lấy được.
Cho nên khi Lâm Vy muốn cô đại diện cho Lâm Thị đi đấu thầu thì theo bản năng cô không muốn đối đầu với Lý Thế Nhiên.
Hiện tại Chu Thị lấy được mảnh đất, cô có chút ngạc nhiên.
“cô Hứa, tôi về Lâm Thị trước, chuyện này làm phiền cô báo cáo với sếp Lâm.” Hứa Nam đi tới, ánh mắt rơi vào trên người Lý Thế Nhiên và Hứa Như, đối với nhân vật truyền kỳ Lý Thế Nhiên này đã nghe thấy từ lâu.
Khi nhìn thấy anh thì sâu trong mắt không nén được hiện lên cảm xúc sùng bái.
“Hôm nay vất vả cho anh rồi.” Hứa Như gật đầu.
“Em phải đi đón mẹ, anh về Lý Thị mau lên.” Ra cửa, Hứa Như không đi lên xe Lý Thế Nhiên.
“Tôi đi cùng em.” Lý Thế Nhiên lại nói.
“Sếp Lý một ngày trăm công ngàn việc, anh có rảnh không?” Hứa Như nghi ngờ nhìn anh.
Thật ra thì cô không muốn Lý Thế Nhiên hi sinh thời gian làm việc để đi cùng cô.
“Thời gian để đi cùng em thì cho dù là bất cứ lúc nào cũng đều có.” Dứt lời đã độc đoán đưa Hứa Như vào trong xe.
Nụ cười trên mặt Hứa Như càng ngày càng sâu, kéo khuỷu tay Lý Thế Nhiên thì anh đã bá đạo hôn xuống.
Tài xế ngồi ở ghế lái lập tức khởi động xe, nâng cao tấm vách ngăn, chừa đủ không gian riêng tư cho Boss.