Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 450: Lén quen nhau



Hiểu được ý của Lý Thế Nhiên, Hứa Như tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Chỗ nào của cô nhỏ chứ...

Ưỡn ngực, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao to: “Lý Thế Nhiên, anh nhìn kĩ xem, có nhỏ không..."

"Như, em đúng là đồ yêu tinh mà."

Nhìn thấy cô cố ý ưỡn ngực, thật sự rất là trêu người, người đàn ông dùng một tay ôm lấy Hứa Như, đi thẳng đến... phòng ngủ!

Ý thức được chuyện sắp xảy ra, Hứa Như đột nhiên liền cảm thấy chân mềm nhũn.

Hình như chỉ mới cách lần trước mấy tiếng, Lý Thế Nhiên cũng mạnh quá đi!

...

Một tuần sau chính là ngày mở phiên tòa xét xử vụ án Lý Phàm tiết lộ tin tức của Lý Thị cho Kỳ Thị.

Gần đây Lý Hằng thường xuyên trở về nhà tổ, nhìn thấy ông nội liền liên tục cầu xin cho Lý Phàm.

Liền ngay cả Diệp Thấm cũng khóc sướt mướt mà chạy tới.

Cô ta và Lý Phàm vừa mới kết hôn không bao lâu, nếu Lý Phàm đi tù, một mình cô ta làm sao bây giờ.

Lý Thành bị hai người này thay phiên nhau làm phiền, tâm trạng cực kỳ hỏng bét.

Không có cách nào, Lý Hằng đành hẹn Chu Thâm.

Anh ta hoàn toàn không biết thế lực của Chu Thâm, nhưng người anh ta có thể cầu xin, anh ta đều đã thử rồi.

Những năm gần đây tuy rằng Lý Phàm chơi bời trăng hoa, nhưng mà lại vẫn rất là thiên vị với Lý Hằng, thậm chí đem cổ phần của Lý Thị mà mình có đều chuyển cho Lý Hằng.

Anh ta đã lén lút làm cái gì Lý Phàm cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt, hai người đã trở thành một giuộc với nhau từ lâu.

Hội sở Hào Đình là một phần sản nghiệp của nhà họ Chu.

Ở phía tây đầy yên bình của Nam Thành, chỉ tiếp đoán những khách khứa có quen biết với nhà họ Chu.

"Anh Chu." Lý Hằng lịch sự chào hỏi.

Chu Thâm là đại cổ đông của Dược phẩm Vũ Hằng, Lý Hằng rất kính trọng anh ta.

Rõ ràng là hai người bằng tuổi, nhưng mà khí thế của Chu Thâm lại rõ ràng đã đè ép Lý Hằng.

Ở trước mặt Chu Thâm, Lý Hằng lại càng giống như là con cháu.

Lý Hằng móc hộp thuốc lá ra, lấy lòng mà đưa một điếu thuốc qua.

Chu Thâm lại không nhận, bắt chéo đôi chân dài, cả người vùi trong bóng tối, cả người tỏa ra khí thế lạnh thấu xương.

"Có chuyện gì."

Lý Hằng xấu hổ rút tay lại, sửa lại thành rót rượu cho Chu Thâm.

"Ba của tôi ở cục cảnh sát, ông ta là gánh tội thay cho tôi, anh Chu, anh có thể giúp tôi cứu ba của tôi ra không?"

Nghe vậy, Chu Thâm nhíu mày, nhấp ngụm rượu, con ngươi sắc bén nhìn qua Lý Hằng.

Một cái liếc mắt đó làm cho anh ta như ngồi trên đống than.

"Tôi đầu tư vào Vũ Hằng, cho nên anh liền cho rằng, ngay cả việc riêng tôi cũng sẽ giúp anh?" giọng điệu của Chu Thâm chẳng hề gợn sóng.

Lý Hằng cụp mắt xuống, trong lúc nhất thời không nói gì.

Anh ta không có tiếp xúc với Chu Thâm nhiều lắm, cảm giác mà Chu Thâm cho anh ta, vĩnh viễn đều cực kì thần bí.

"Anh Chu, Vũ Hằng tôi chắc chắn sẽ giúp cho anh kiếm được lời, anh giúp tôi, ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ." Lý Hằng nói một cách nghiêm túc.

Chu Thâm bưng ly rượu, đầu ngón tay dần dần xiết chặt.

Anh ta nói một cách lạnh lùng: “Lý Phàm đi tù, là ván đã đóng thuyền, thế lực của tôi không thể giúp được gì, hơn nữa một khi ông ta thoát tội, người đi tù chính là anh."

Nghe vậy, sắc mặt Lý Hằng liền trắng bệch.

Chu Thâm không ở lại nữa, Lý Hằng ở trong mắt anh ta, cùng lắm cũng chỉ là một quân cờ ngu xuẩn.

Bên tai vang lên câu nói của Chu Thâm, với bản tính ích kỉ của Lý Hằng, tất nhiên sẽ không còn nghĩ cách giúp ba ra ngoài nữa.

Một tuần sau, đã đến ngày mở phiên tòa xét xử vụ án của Lý Phàm, nhà họ Lý không ai tham dự, ông ta bị phán hai mươi năm tù có thời hạn, xe của Lý Hằng đậu bên ngoài tòa án, Lý Phàm đã qua tuổi năm mươi, chỉ sợ nửa đời sau đều ở trong ngục giam.

Mới vừa định khởi động xe, Diệp Thấm thất tha thất thểu chạy tới, cản Lý Hằng lại.

Anh ta lập tức dừng xe, nhăn mặt.

Người phụ nữ này thật sự là điên rồi!

Đẩy cửa xuống xe, Diệp Thấm mặt trắng bệch nhìn Lý Hằng, cô ta bất quá mới hai mươi tuổi, vừa lúc là tuổi đẹp nhất, lại đã phải ở góa.

Phán quyết vừa rồi, cô ta đã nghe thấy rõ ràng.

Nhưng mà Lý Phàm vô tội!

Ông ta là gánh tội thay cho Lý Hằng!

Cô ta đã từng khuyên Lý Phàm, nhưng mà vô ích, Lý Hằng là đứa con trai mà ông ta yêu chiều nhất, ông ta không thể để cho anh ta xảy ra chuyện.

Thế lực của Lý Phàm đã xuống dốc, nhưng Lý Hằng thì không.

Ông ta chỉ có thể bảo vệ anh ta như vậy.

"Ông ta là ba của anh, anh cứ như vậy mà để ông ta ở tù sao!" Diệp Thấm tức giận mắng.

"Bằng không thì sao, ba của tôi là tự nguyện, tôi không có ép ông ta." Lý Hằng sắc mặt dửng dưng.

"Ba cho cô không ít tiền nhỉ, cũng đủ cho cuộc sống sau này của cô không cần lo nghĩ, hầu hạ ba của tôi, cô cũng không phải là cam tâm tình nguyện, không phải sao?" Lý Hằng châm chọc nói.

Diệp Thấm kém Lý Phàm gần ba mươi tuổi, ở trong mắt mọi người, thứ mà Diệp Thấm thích chính là tiền của Lý Phàm.

Diệp Thấm cười cười: “Nếu tôi nói, tôi là thật tình thì sao."

Lý Hằng vẫn trào phúng như cũ nói: “Ba của tôi cũng đã đi tù rồi, đừng nói mấy lời trái lương tâm nữa, còn có, đừng có nổi điên ở trước mặt tôi, đồ thần kinh."

Dứt lời, Lý Hằng lên xe, quay đầu lại rất nhanh liền rời đi.

Diệp Thấm sửng sờ ở tại chỗ, nước mắt rơi đầy mặt.

...

Chớp mắt đã đến ngày khai giảng, Ngoại trừ lúc nhập viện lúc trước, Hứa Như vẫn luôn ở trong trạng thái học tập, Bạch Sơn rất hài lòng với cô.

Trước đó Lăng Diệu lại trở về nhà họ Lăng, lần này trở về trường học có loại cảm giác được giải thoát.

Dù sao ở nhà họ Lăng, bị gò bó khắp nơi, anh trai cũng không ở nhà, mẹ của cô ta từ trước đến nay rất nghiêm khắc với cô ta, ngày nghỉ sắp xếp cho cô ta đầy kín các hoạt động xã giao giữa các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, cô ta cũng không thích lắm.

Buổi tối Hứa Như và Lăng Diệu ăn cơm ở nhà hàng gần trường học, nhắc đến chuyện gần đây Lăng Thuần phải về Nước C tiếp quản một vài sản nghiệp của nhà họ Lăng, trong khoảng thời gian ngắn không có ở Nam Thành.

Lăng Diệu cảm thấy rất mất mác, ở trong mắt cô ta, anh trai trước giờ vẫn tồn tại như là một cây đại thụ, bảo vệ cô ta khắp nơi.

"Lần này cậu và Lý Thế Nhiên thật sự ở bên nhau rồi à?" Lăng Diệu kể xong tình hình gần đây của mình, hỏi Hứa Như.

Hứa Như ngẩn người, chậm rãi gật đầu.

"Cậu và Khương Trì thì sao?" Hứa Như hỏi.

"Cứ như thế, lén quen nhau." khuôn mặt của Lăng Diệu ửng đỏ.

"Ngày nghỉ trở về nhà họ Lăng, mẹ của tớ đã sắp xếp cho tớ không ít đối tượng xem mắt, tớ cũng không biết làm sao bây giờ." Lăng Diệu kể khổ.

Khương Trì hoàn toàn không phải là gia tộc nhà giàu có, tuyệt đối sẽ không thể lọt vào mắt xanh của mẹ cô ta được.

Ở trong mắt mẹ Lăng Diệu, phải có đủ thân phận, địa vị, quyền thế, mới có thể cưới Lăng Diệu.

"Dù sao cậu cũng chưa tốt nghiệp, không cần vội vàng như vậy." Hứa Như an ủi nói.

Lăng Diệu nhỏ hơn cô rất nhiều, tốt nghiệp đại học xong đã học thẳng lên đây.

"Tớ cũng nghĩ như vậy, dù sao thì tớ cũng không muốn nghĩ chuyện sau này, bây giờ quen Khương Trì tớ rất vui, vậy đã đủ rồi." Lăng Diệu nghĩ rất thoáng.

...

Sau khi khai giảng, Hứa Như gần như đều ở bệnh viện, ngoại trừ Bạch Sơn, còn đi theo học tập mấy giáo sư khác, thời gian bận rộn cứ thế mà trôi qua.

Chương trình dạy của Lý Thế Nhiên ở học kỳ một đã kết thúc, trước mắt còn chưa có sắp xếp mới, nhưng Hứa Như vẫn sẽ tới làm trợ lý cho Lý Thế Nhiên vào thứ 4 mỗi tuần mà anh khám bệnh, nhưng mà thời gian gặp mặt ít đi rất nhiều.

Chu Nhiễm đã bị điều đến phòng khám khác, nhưng Hứa Như ngẫu nhiên cũng sẽ gặp cô ta, chỉ là tính tình của Chu Nhiễm dường như đã kiềm nén lại không ít.

Khám bệnh xong, ngày hôm nay Hứa Như đã không còn việc gì nữa, Lý Thế Nhiên dẫn cô tới Lý Thị.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv