“Tú Tú, chúng ta về thôi, anh trai em đã đưa ra lựa chọn rồi.”
“Vậy tổn thương mà tôi phải chịu trước kia thì sao… Tống Dự, sao anh ấy có thể làm như vậy…”
Lý Thành biết chuyện bên này bèn vội vàng chạy tới, khi đến nơi thì Tống Dự vừa đưa Lý Tú Tú lên xe.
Ông nghiêm mặt: “Lý Tú Tú, lại làm loạn cái gì đấy?!”
Lúc này Lý Tú Tú đã bình tĩnh hơn nhiều, khiến Hứa Như bị thương, cô ta cảm thấy cực kỳ sung sướng.
“Ba, tới giờ cử hành hôn lễ rồi, ba đi làm việc đi.” Lý Tú Tú lạnh nhạt nói.
“Chú à, Thế Nhiên đã sắp xếp máy bay tư nhân rồi, cháu sẽ đưa Lý Tú Tú an toàn trở về.” Tống Dự nói.
Lý Thành nhìn người đàn ông trước mắt, vì sao Lý Tú Tú có thể chạy được ra ngoài, chính là do Tống Dự sơ suất.
“Tôi không muốn xảy ra bất kỳ việc gì ngoài ý muốn nữa!”
“Ba hung dữ như vậy làm gì, Tống Dự đâu có lỗi!” Lý Tú Tú trầm mặt.
Là cô ta tự mình lén chạy ra ngoài, nhưng mọi người đều chất vấn Tống Dự.
“Tú Tú, đừng nói lung tung.” Thái độ Tống Dự vẫn luôn là kính trọng.
Lên xe, Tống Dự hỏi cô ta: “Ai đưa em tới đây?”
Lý Tú Tú né tránh ánh mắt anh ấy: “Em tự tới, còn có ai được nữa?”
“Nói cho anh.” Tống Dự quay mặt cô ta lại.
Lý Tú Tú tức giận đẩy tay anh ra: “Không liên quan đến anh.”
“Anh sẽ điều tra ra.”
“Tống Dự, anh chỉ là bác sĩ tâm lý của em, dựa vào đâu mà anh lại quản tôi?”
“Tất cả những người và chuyện làm rối loạn cảm xúc của em, anh đều phải tra rõ ràng, nếu không sẽ ảnh hưởng tới phương án trị liệu của em.”
“Lý luận hoang đường, em đã không sao từ lâu rồi, anh không cần điều trị cho em nữa.”
“Nếu em không sao thì còn muốn giết Hứa Như ư?”
“Cô ta đáng chết!” Vừa nhắc tới Hứa Như, Lý Tú Tú lại trở nên kích động.
Tống Dự giữ lấy vai cô ta: “Người đáng chết là Kỳ Chiến, Lý Tú Tú, là Kỳ Chiến, nhà họ Lý sẽ xử lý anh ta, em phải tin anh trai em.”
Ngoài cửa, xe của Kỳ Chiến đang đỗ phía đối diện.
Cảnh tượng vừa nãy Lý Tú Tú bị đưa đi đều bị anh ta nhìn thấy hết.
“Sao Lý Thế Nhiên lại để cô ta tới đây?” Kỳ Chiến cau mày.
“Tổng giám đốc Kỳ, đã tra được hành tung của Lý Tú Tú, biển số xe là 45600, không phải biển của thành phố này.”
“Tiếp tục điều tra.”
Dứt lời, Kỳ Chiến đẩy cửa xuống xe.
Thấy con trai, sắc mặt Lâm Vy trầm xuống.
Hai ngày nay Kỳ thị có cuộc họp hội đồng quản trị, Kỳ Chiến nhất định phải tham gia.
Việc này cũng là để Kỳ Chiến bỏ lỡ hôn lễ của Hứa Như.
“Mẹ, nhìn thấy con rất bất ngờ ư?” Kỳ Chiến cong khoé môi.
Anh ta ăn mặc rất nghiêm chỉnh, trang phục vest khiến anh ta trở nên đẹp trai, tuấn tú, làm cho biết bao cô gái cảm mến.
“Sao con lại tới đây?” Lâm Vy không vui.
“Con muốn tới thì tới thôi, dù sao cũng là hôn lễ của chị gái con.”
“Hôm nay con phải họp đại hội cổ đông.”
“Ban đầu là như vậy, nhưng con lùi lại rồi.”
“Con an phận cho mẹ.” Lâm Vy dặn đi dặn lại.
Từ đầu đến cuối Kỳ Chiến vẫn mang ý cười: “Mẹ, lẽ nào mẹ cảm thấy con sẽ quấy rối ư? Mặc dù con không ưa Lý Thế Nhiên nhưng con vẫn mong chị gái được hạnh phúc.”
“Tốt nhất là như vậy.”
Tiếng nhạc du dương chậm rãi vang lên ở nơi không xa.
Trên bãi cỏ mới dựng một sân khấu ngoài trời hai tầng, nối thẳng tới gian phòng toà phụ.
Hứa Như xuất hiện ở cầu thang, chầm chậm bước từ tầng hai xuống.
Mà trên thảm cỏ, Lý Thế Nhiên đã đợi sẵn.
Ba ruột Hứa Như qua đời từ sớm, vì vậy ông ngoại đi xuống cùng cô.
Khách khứa tham gia hôn lễ phần đa là họ hàng nhà họ Lâm, có điều Hứa Như cũng không thân quen với họ.
Tới bên Lý Thế Nhiên, mỗi bước Hứa Như đều đi rất chậm, chỉ hy vọng thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này.
Anh đẹp trai bất phàm, vest đen được cắt may vừa người, tôn quý ôn nhã, toàn thân toát lên khí chất mê người.
Tầm mắt Hứa Như không thể di chuyển đi nơi khác.
Trong sân nhiều người như vậy nhưng cô lại chỉ nhìn thấy anh.
Anh là chồng của cô.
Là người đàn ông… cô thích.
Lâm Tung đặt tay Hứa Như vào tay Lý Thế Nhiên: “Lý Thế Nhiên, cháu gái tôi giao cho cậu.”
Lý Thế Nhiên gật đầu, nắm chặt tay Hứa Như như thể cô là bảo bối anh cưng chiều nhất.
Đọc lời thề xong, tiết mục tiếp theo chính là trao nhẫn cưới.
Chỉ là, trong chiếc hộp nhẫn cưới mà mục sư đưa lại trống không!
Mắt Hứa Như hiện lên vẻ bối rối, hiển nhiên mục sư cũng rất bất ngờ.
Lý Thế Nhiên lại vẫn không hề dao động.
Anh đóng hộp nhẫn lại, từ từ quay người.
Hứa Như ngơ ngác, bỗng thấy anh quỳ một gối xuống!
Anh lấy một chiếc nhẫn từ trong túi áo vest ra: “Bà Lý, anh vẫn nợ em một lời cầu hôn, hôm nay ở đây có sự chứng kiến của tất cả quan khách, em có đồng ý gả cho anh không?”
Nước mắt Hứa Như bỗng tuôn ra, không hề do dự, gần như là cô gật đầu ngay lập tức.
Cô không ngờ Lý Thế Nhiên lại làm như vậy.
Trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ sẽ được cầu hôn, giữa cô và Lý Thế Nhiên vốn không có tình cảm làm nền tảng.
Nhưng giờ phút này, tay anh cần nhẫn cưới, ánh mắt chăm chú mà thâm thuý, trong mắt chỉ có cô.
Đột nhiên một loạt tiếng bước chân vọng lại, trong lúc mọi người vẫn đang đắm chìm trong nghi thức hôn lễ này thì hơn mười vị cảnh sát vội vàng chạy vào.
Lý Thế Nhiên chẳng hề để tâm, vẫn tập trung tinh thần đeo nhẫn cho Hứa Như, hoàn thành nốt nghi thức cuối cùng của buổi hôn lễ, anh hôn cô.
Nhưng Hứa Như vẫn bị phân tâm, bây giờ không chỉ có khách khứa nhìn chằm chằm họ mà còn có cả một loạt cảnh sát khí thế hung hãn!
“Lý Thế Nhiên.” Cô nỉ non.
Nhưng Lý Thế Nhiên giữ lấy gáy cô, không cho cô kháng cự, anh vén khăn trùm đầu của cô lên rồi hôn cô thật sâu.
Cảnh sát đứng đầu ho một tiếng, không thể không cắt ngang hai người: “Dựa theo manh mối chúng tôi điều tra được, một tiếng trước châu báu FY báo án mất trộm, đá quý lam thuỷ tinh bị mất tích được giấu ở đây, mong mọi người phối hợp với chúng tôi tạm thời không được rời đi để chúng tôi tiến hành lục soát!”
Người Hứa Như run rẩy, may mà được Lý Thế Nhiên ôm lấy, nếu không cô thật sự đứng không vững.
Lời của cảnh sát rơi vào tai cô không sót một chữ, mất trộm… lục soát.
Sao lại ở nhà họ Lâm?!
“Chuyện gì vậy?” Cô nhìn Lý Thế Nhiên.
“Ừm, chúng tôi sẽ phối hợp, các anh cảnh sát, mời cứ tự nhiên.” Thái độ Lý Thế Nhiên rất đứng đắn.
Lập tức, hôn lễ tao nhã thiêng liêng trở nên hỗn loạn, khách khứa có lời oán thán, tiệc rượu sau đó cũng chỉ đành tạm dừng trước tiên.
Lâm Tung chống gậy đi tới, vừa nãy ở góc độ của ông có thể nhìn thấy hộp nhẫn cưới trống rỗng.
“Nhẫn cưới đâu?” Đôi mắt sắc bén của ông nhìn chằm chằm mục sư.
Sắc mặt mục sư trắng bệch: “Ông Lâm, tôi không biết…”
“Lý Thế Nhiên, cháu nói xem?”
“Ông ngoại, nhẫn cưới bị trộm mất rồi.” Lý Thế Nhiên trầm giọng đáp.
Hứa Như cụp mắt, nhìn nhẫn cưới Lý Thế Nhiên vừa đeo lên cho mình, kiểu dáng rất tinh xảo, kim cương loá mắt.
Nhưng không phải nhẫn kết hôn ban đầu anh đặt làm, muốn trao cho cô trong buổi hôn lễ.
Có điều, vừa nãy Lý Thế Nhiên dường như đã sớm có chuẩn bị, anh vẫn bình tĩnh, tỉnh táo.
“Anh biết khi nào vậy?” Hứa Như hỏi.
Lý Thế Nhiên cũng chỉ vừa mới tới đây, trước kia số lần anh tới trang viên cũng rất ít.
“Trước khi cử hành hôn lễ.”
Cho nên anh mới thay đổi nghi tức hôn lễ giữa chừng, biến trao đổi nhẫn thành cầu hôn.