Sắc mặt Lý Thế Nhiên căng cứng: “Nghe lời, bà Lý, học nghiên cứu sinh là mong ước của em…”
Hứa Như cắt ngang lời anh: “Đúng thật là mong ước của em, nhưng hiện thực là như vậy, em chấp nhận, anh đừng làm loạn, Lý Thế Nhiên, em cầu xin anh.”
Cô cầu xin thế này khiến Lý Thế Nhiên mềm lòng.
Anh ôm cô thật chặt, trầm thấp nói: “Không được từ bỏ, biết không?”
“Em tra cứu hệ thống trúng tuyển, ý của bên kia là không có giáo sư nào đồng ý nhận em, em định tự mình liên lạc với giáo sư.” Hứa Như tỉnh táo nói.
Đây là biện pháp cuối cùng mà cô có thể nghĩ ra.
“Không đến giây phút cuối cùng em sẽ không từ bỏ, Lý Thế Nhiên, cám ơn anh vẫn luôn ủng hộ em.” Ánh mắt Hứa Như sáng rực nhìn anh.
Có anh ở bên cạnh ủng hộ, đó mới là động lực của cô.
“Nhưng Lâm Hải và Nam Đại là cùng một hệ thống, em biết không?”
Nếu lúc trước Lý Thế Nhiên biết mà nói cho cô, có lẽ cô sẽ cân nhắc không báo danh vào đại học Lâm Hải.
“Ừm, khi đó anh từng nhắc nhở em đừng báo danh, không phải chính em rất cố chấp sao? Lời nói của anh, em có thể nghe lọt sao?” Lý Thế Nhiên nheo mắt lại.
Nhưng sau đó, anh cũng không quấy nhiễu đến quyết định của Hứa Như nữa.
Cho dù thật sự bị đánh trượt, anh cũng sẽ giúp cô.
Lát nữa Lý Thế Nhiên còn có một cuộc họp, nên Hứa Như ngồi chờ trong văn phòng.
Gần chạng vạng tối, lễ tân ở tầng một gọi điện thoại lên, Lục Hoan muốn lên tìm Lý Thế Nhiên.
Lý Thế Nhiên họp xong ra ngoài, Cao Bân lập tức báo cáo.
“Bảo cô ta về đi.”
Cao Bân thông báo xuống đúng sự thật, chỉ là khi rời khỏi Lý Thị, Lục Hoan vẫn đang chờ.
Hứa Như nhìn thấy cô ta, sắc mặt sầm lại.
Đối với người phụ nữ này, trong lòng cô đã sớm có đề phòng.
“Thế Nhiên, anh thật sự muốn hủy bỏ hợp đồng sao?” Lục Hoan đứng trước mặt Lý Thế Nhiên, trong mắt chỉ có anh.
Lý Thế Nhiên vẫn lạnh nhạt như thường: “Trong hợp đồng đã viết rất rõ ràng.”
“Tôi không đồng ý, thuốc này chỉ có tôi và anh mới có thể nghiên cứu ra!” Lục Hoan trầm giọng nói.
“Lục Hoan, cô đã đánh giá mình quá cao rồi.” Trên mặt Lý Thế Nhiên không hề có cảm xúc.
“Thế Nhiên, anh biết tôi chỉ là giúp anh, tôi không làm sai.”
“Là tôi làm sai, tôi không nên hợp tác với cô.” Sắc mặt Lý Thế Nhiên càng lạnh hơn.
Lời này khiến cho Lục Hoan sững sờ, cho đến bây giờ Lý Thế Nhiên luôn là dáng vẻ đứng ở trên cao, trước giờ trong cuộc đời anh chưa từng nhận sai lầm.
Nhưng bây giờ anh lại nói như vậy.
Cùng bởi vì cô ta làm tổn thương đến Hứa Như?
Anh thật sự tin tưởng Hứa Như như vậy?
“Anh không sai, người sai là cô ta!” Lục Hoan không cam lòng trách móc Hứa Như.
Hứa Như bật cười lạnh lùng: “Cô Lục, kỹ thuật đổi trắng thay đen của cô đúng thật điêu luyện.”
“Lục Hoan, lòng khoan dung của tôi có hạn.”
Lý Thế Nhiên gọi bảo vệ: “Đuổi cô Lục ra ngoài.”
Lục Hoan trợn to hai mắt, thấy bảo vệ chạy đến, cô ta bối rối đẩy bọn họ ra.
“Lý Thế Nhiên, tự tôi biết đi!”
Ngoài cửa, xe của An Thành Minh dừng ở bên ngoài.
Nhìn thấy bóng dáng của Lục Hoan, lông mày hẹp dài của anh ta nhíu chặt lại.
Mãi đến khi Lục Hoan lên xe, anh ta mới trầm giọng hỏi: “Có thể trở về cùng anh rồi chứ?”
Lục Hoan cụp mắt, tất cả lạnh lùng của cô ta đều tan rã trước mặt Lý Thế Nhiên.
“Ừm.”
…
Trở lại nhà họ Lý, Hứa Như nhận được điện thoại của Lâm Vy.
Biết Hứa Như bị trượt, bà ta lo lắng hỏi: “Cần mẹ đề cử con cho trường học khác không?”
Ở Nam Thành, ít nhiều bà ta vẫn có chút quan hệ, nhà họ Kỳ cũng có thể giúp đỡ.
“Không cần, không cần, mẹ, chuyện này tự con có thể xử lý được, nếu như thật sự thi không đỗ, con cũng đã chuẩn bị đón nhận rồi.” Hứa Như nói.
Đối với chuyện thi nghiên cứu sinh, trong lòng cô rất bình tĩnh, có thể thi đỗ là tốt nhất, nếu như không thể… vậy đi sang con đường khác là được rồi.
“Có việc thì nói với mẹ, mẹ đều sẽ giúp con.” Lâm Vy dịu dàng nói.
“Con biết rồi.”
Cúp điện thoại, Hứa Như thẫn thờ chốc lát, đã lâu lắm rồi không nói chuyện với Tống Mỹ, từ khi bà đi ra nước ngoài với Hứa Minh, ngay cả số điện thoại cũng đổi rồi.
Đến nay cô vẫn luôn không liên lạc được với bà.
Trái lại vô cùng nhớ nhung.
Trong lúc lơ đễnh, Lý Thế Nhiên đi đến nắm tay cô: “Nghĩ gì thế, lo lắng chuyện trường học sao?”
Hứa Như lắc đầu: “Em nhớ Tống Mỹ, cũng không biết Hứa Minh đối xử với bà có tốt không?”
“Nếu như em nhớ, chúng ta có thể đi thăm bà.”
“Không đi, em nghĩ mẹ đổi số điện thoại cũng là vì không muốn bị quấy rầy.” Hứa Như mất mát nói.
“Nếu như em đổi ý, anh sẽ giúp em đi tìm bà.”
Hứa Như cười: “Xem ra năng lực của Tổng giám đốc Lý thật lớn mạnh.”
Cô phát hiện ra, Lý Thế Nhiên quả thật có thể nói được thì sẽ làm được.
“Vì bà Lý, cho dù không thể, anh cũng sẽ biến thành có thể.” Lý Thế Nhiên trầm thấp nói.
Nụ cười của Hứa Như càng tươi hơn, chủ động hôn lên môi mỏng của anh.
Buổi tối, Hứa Như xem kế hoạch chuẩn bị cho hôn lễ, trao đổi chi tiết với Lâm Vy.
Lý Thế Nhiên ở trong phòng làm việc, lấy điện thoại ra mở danh bạ.
Anh bấm vào số của Bạch Sơn.
“Giáo sư Bạch, là em, Lý Thế Nhiên.”
“Thằng bé này, nghĩ thế nào mà lại gọi điện cho tôi, lâu lắm rồi cậu không đến thăm tôi.” Giọng nói sang sảng của Bạch Sơn truyền đến.
“Giáo sư, em có một chuyện muốn nhờ thầy.” Thái độ của Lý Thế Nhiên rất cung kính.
“Xem ra không đơn giản?”
“Vâng, là chuyện của vợ em.”
…
Khoảng cách đến hôn lễ ngày càng gần, nhà cũ của nhà họ Lâm đã bắt đầu được bố trí.
Hứa Như đến thăm ông ngoại, gần đây sức khỏe của ông ngoại ngày càng kém, ngay cả đi lại cũng khó khăn.
Hứa Như đau lòng nói: “Ông ngoại, ông cũng đừng quan tâm đến chuyện hôn lễ nữa.”
“Đây là hôn lễ của cháu gái ông, nhất định ông phải xem kỹ rồi, cháu dìu ông ra vườn hoa xem đi.”
Hứa Như không lay chuyển được ông, đỡ Lâm Tung ra vườn hoa, lại nhìn thấy người mà mình không muốn nhìn thấy.
Kỳ Chiến quay đầu, trên mặt mang theo ý cười: “Ông ngoại, gần đây sức khỏe vẫn tốt chứ?”
“Ông vẫn còn nhanh nhẹn lắm đấy.” Lâm Tung cậy mạnh nói, nhưng Kỳ Chiến đã sớm nhìn ra tình huống của Lâm Tung rồi.
“Ông ngoại, nếu sức khỏe không tốt, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều chút.”
“Không cần anh quản.” Lâm Tung lạnh lùng nói.
Đối với Kỳ Chiến, ông cũng không chào đón.
Hứa Như nhớ đến lời Lâm Vy nói, Kỳ Chiến cũng không phải con trai ruột của bà ta.
“Ông ngoại, cháu chỉ là quan tâm ông thôi.” Kỳ Chiến bước đến gần, cùng Hứa Như mỗi người đỡ một bên Lâm Tung.
Lâm Tung không còn chút sức lực gì, không đẩy anh ta ra được.
Nhìn cả vườn hoa được trang trí toàn màu trắng tinh lãng mạn, Lâm Tung hài lòng nói: “Trên cao còn phải bố trí một cái sân khấu, ông muốn cháu gái của ông bước xuống dưới sự chú ý của mọi người.
“Ông ngoại, tất cả nghe theo ông.”
Nhân viên làm việc đi theo bên cạnh ghi lại ý kiến của Lâm Tung.
Đi một vòng, Lâm Tung cũng mệt rồi, quản gia dìu ông về phòng.
Hứa Như ở lại nơi này kiểm tra.
Kỳ Chiến đến gần: “Xem ra, cô rất muốn cử hành hôn lễ với Lý Thế Nhiên.”
Hứa Như chợt dừng lại, cười nói: “Chuyện này chẳng phải rất bình thường sao?”
“Xem ra, cô vẫn luôn quên lời tôi nói.” Kỳ Chiến nheo mắt lại.
“Kỳ Chiến, lời nói của anh là thật hay là giả, vẫn phải chờ xác định.”
“Nếu cô đã là người của nhà họ Lâm, cô cho rằng ngay từ đầu Lý Thế Nhiên không biết sao?” Kỳ Chiến lạnh lùng nói.
Hứa Như nhíu mày, lúc ấy khi cô biết thân thế của mình, Lý Thế Nhiên từng nói, anh cũng đã điều tra rồi.
Chỉ là, sau khi cô biết anh mới nói cho cô biết.